Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1201: Sự phẫn nộ của Đế Thính! (2)

- Vậy...
- Chuyện gì cũng bất quá tam.
Tiếng nổ truyền tới.
Cái này đủ để có thể thấy được sự phẫn nộ của Đế Thính.
Một lần, hai lần.
Nếu như còn có lần thứ ba.
Nó sẽ không nhịn nữa.
- Grào!
Gầm nhẹ một tiếng.
Phát ra từ bên trong rừng núi.
Ngay sau đó.
Ở vị trí trung tâm của dãy núi lớn.
Xuất hiện một trận gió bão màu đen.
Gió bão tới cũng nhanh đi cũng nhanh, người ngoài căn bản không biết được rốt cuộc nó đã phiêu tán đến nơi nào.
- Chuyện gì cũng bất quá tam!
Đế Thính phát ra một tiếng thở dài.
Sau đó lại ẩn giấu đi.
Thiếu niên xoa xoa mặt, đợi sau khi Đế Thính hoàn toàn nằm xuống xong, lập tức lại cầm cây lau nhà to lớn lên, bắt đầu chà lưng cho đối phương.
Mọi chuyện trước đó.
Dường như chỉ là một bản nhạc đệm ngắn ngủi.
Chẳng qua là.
Rất nhiều vị ở trong dương gian cũng không thể ngờ tới.
Ngay mới vừa rồi.
Thiếu chút nữa thì Đế Thính đã quyết định sẽ để chân thân đến dương gian!
Nhưng mà.
Với tính cách của Đế Thính.
Tuy nói lần này không định để chân thân của mình lên nữa.
Nhưng làm sao có thể để cho đối phương sống yên ổn rồi tiếp tục khiêu khích như vậy được?
Kẻ phạm đến uy nghiêm của Bồ Tát.
Tất nhiên phải bị trừng phạt!
...
- Thuốc hút một điếu một điếu rồi lại một điếu, rượu uống một ly một ly rồi lại một ly.
- Xin người hãy nghĩ đến tôi.
- Tửu lượng tôi không tốt đừng hố tôi nữa...
Lão đạo nằm ở trên vách núi.
Gác chéo chân.
Ngâm nga bài hát.
Tất cả mọi thứ, giống như là một khoảng thời gian tốt đẹp.
Chẳng qua là, dường như đoạn thời gian yên bình này cũng không kéo dài quá lâu.
- Ào ào ào... Ào ào ào...
Đột nhiên.
Cuồng phong gào thét.
Đất rung núi chuyển.
Cuồng phong màu đen mạnh mẽ cuốn tới.
Giống như là đang cuốn đi lớp màn che trên sân khấu này…
Càn quét tất cả mọi thứ ở đây dễ như trở bàn tay.
- A a a a, mẹ tôi ơi! ! ! !
Mấy giây trước đó còn ngâm nga, lúc này cả người lão đạo đã bị bắt đầu bị cơn lốc màu đen đó cuốn lấy.
Càng bay càng cao.
Càng bay càng cao.
Giống như là một con chim nhỏ…
...
- Phốc!
Tiếng rên rỉ đầy thống khổ thỉnh thoảng ra.
Cơ thể Khánh, gần như đã vỡ vụn, vết sẹo kinh khủng một đường rồi lại một đường.
Cô ta đang lấy phương thức thống khổ nhất để tự sát, đang tuân theo mệnh lệnh của Đại thống lĩnh đại nhân.
Đây thật sự là một màn khiến người ta tê cả da đầu, cũng giải thích sự phân chia cấp bậc nghiêm ngặt biến thái nhất trong đội chấp pháp.
Phía trên bảo anh chết.
Anh ngay cả việc để cho bản thân chết đi một cách nhẹ nhàng cũng không được, phải lựa chọn kiểu chết tàn khốc nhất như thế này.
Có lẽ.
Chém thêm hai ba đao nữa.
Khánh coi như chấm dứt tất cả ở đó rồi.
Nhưng mà.
Lúc một đao này sắp hạ xuống lần nữa.
Bên ngoài.
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét.
Cuồng phong kinh khủng xáo trộn tòa điện này.
Lập tức xé nát Đại thống lĩnh đang đứng ở bên trên cùng một đám đồng liêu vây chung quanh.
- Phốc!
Một bóng người ngã xuống ở trước mặt của Khánh.
Khánh dừng động tác, có chút ngơ ngác nhìn lão đạo đang nằm ở dưới đất.
Lão đạo chật vật ngẩng đầu.
Nhìn Khánh.
Đau đến nước mắt cũng nhỏ giọt.
Nhưng vẫn nói:
- Đại Muội tử à, ầy, tới cứu cô đây…
Khánh quỳ tại chỗ.
Trong tay.
Còn cầm chủy thủ.
Trên người của cô ta, dường như cũng không để lại vết tích quá kinh khủng.
Nhưng ở nơi này.
Bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong cơ thể cô ta, có một linh hồn bị tàn phá nặng nề, bị tàn phá đến mức giống như nhà tranh trong cơn bão táp, có thể tan nát bất cứ lúc nào.
Lão đạo chép chép miệng.
Ây da ây da.
Sao lại bị chỉnh thảm đến như vậy chứ?
Chẳng qua là lão đạo cũng không quá ngạc nhiên, lần trước, sau khi chuyện của sư phụ Hứa Thanh Lãng được giải quyết, tất cả mọi người từ bên trong huyễn cảnh được thả ra ngoài, lão đạo cũng chú ý quan sát những người khác một chút, nhìn qua đều rất thảm, thậm chí ngay cả tiểu Hầu Tử bình thường không tim không phổi nhà mình cũng phải nằm trên giường hôn mê một thời gian.
Chắc chắn mọi người đã gặp giày vò rất lớn bên trong huyễn cảnh, mặc dù bản thân ông ta khó mà cảm động lây được, dù sao lần trước ông ta chẳng qua là chỉ hóng gió nguyên một ngày, ngoại trừ có vẻ có chút muốn cảm mạo thì cũng không có cảm giác gì khác.
Chẳng qua là.
Ở trong đầu lão đạo, cô nhóc con này được chấm điểm cao như vậy.
Vừa lên sân khấu là đã có dáng vẻ kiên định muốn bảo vệ ông ta.
Nhìn cô ta trở nên thê thảm như vậy.
Thật ra trong lòng lão đạo cũng có chút cảm giác khó chịu.
Aish.
Rốt cuộc thì cô ta đã gây ra nghiệt gì vậy, sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Bên ngoài.
Cơn gió lốc màu đen còn đang không ngừng xoay tròn, cảnh vật bốn phía cũng đang bắt đầu bị cuốn lấy, bị xé ra cảm giác góc nhìn sai sai, giống như là một bức họa, đang bị người ta dùng sức nắm kéo vậy.
Đế Thính không đi lên.
Nhưng sự phẫn nộ mà Đế Thính biểu đạt ra.
Lần này.
Đế Thính trừng phạt nặng hơn lần trước rất nhiều.
- Xoẹt xoẹt...
Giống như tiếng vải vóc bị xé toạc.
Tất cả những thứ trước mắt bắt đầu bị vỡ vụn.
Từng vết nứt xuất hiện ở trên không trung.
Khánh khó khăn đứng lên.
Cô ta nghiêm túc nhìn lão đạo một chút.
Nhưng sau đó cơ thể lại lảo đảo một trận.
Kèm theo tất cả mọi thứ chung quanh mình tan biến, lúc ánh sáng màu trắng lại chiếu tới một lần nữa, cơ thể của Khánh lay động một trận, lần nữa quỳ rạp trên mặt đất.
Lão đạo nằm ở trước gót chân cô ta, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người bọn họ đã quay về bên trong khách sạn.
Mà ở trong một góc không xa ở trước mặt.
Lão thái bà kia – cái người đã làm cho bản thân mình giống như một con khỉ trắng – đang chính trực lăng lăng đứng ở nơi đó, trên người mở ra chế độ tưới máu.
Giống như là một cái vòi hoa sen vậy, trên người bị châm ra thật nhiều lỗ, máu tươi bắn ra bốn phía.
Lão đầu ở bên cạnh nhìn đến ngu người.
Muốn tiến lên làm gì đó trước nhưng lại không biết được bản thân nên làm như thế nào.
Ông ta nhìn như rất khôn khéo, như thể mỗi lần đi ra cũng có thể mang đến thật nhiều niềm vui bất ngờ cho người mà mình muốn trả thù, nhưng trên thực tế, ông ta không có quá khứ, cũng không có tương lai, phảng phất như mỗi một lần ông ta trọng sinh trở lại, chỉ vì để cho bản thân chào hỏi một chuyến mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận