Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 867: Có cảm thấy ngoài ý muốn không?

Thứ hai là vì tiếng chuông xuất hiện ở chỗ này sẽ khiến người trong bệnh viện càng áp lực hơn, loại cảm giác thời gian không ngừng trôi qua kia luôn có thể khiến người ta cảm thấy lo lắng và cấp bách khủng bố.
Nhưng trong bệnh viện này lại có một cái chuông như vậy tồn tại, bởi vì tên viện trưởng trên tờ poster tuyên truyền của bệnh viện, họ Chung.
Lý do rất mạnh mẽ, logic rất rõ ràng, nhưng trên thế giới này thật sự tồn tại rất nhiều chuyện tương tự.
Tiếng chuông vang lên.
Toàn bộ bác sĩ y tá trong bệnh viện đều nhắm nghiền hai mắt.
Khóe mắt bắt đầu có huyết châu chảy xuôi xuống.
Những huyết châu này sau khi nhỏ xuống lại tự mình lung lay, hội tụ đến bên dưới chuông lớn, dần dần, một hư ảnh màu máu bị ngưng tụ lên.
Một bác sĩ mặc áo blu trắng, lúc này áo blu rơi xuống.
Vừa lúc bị hư ảnh kia mặc vào.
Có vẻ hơi phì.
Sau đó.
Một bệnh nhân mặc trang phục bệnh nhân vậy mà lại trực tiếp nhảy từ trên mái nhà xuống.
- Ông!
Nương theo tiếng chuông càng ngày càng gấp rút.
Huyết ảnh và bệnh nhân này nhanh chóng dung hợp vào nhau, ngay tiếp theo đó, chiếc áo blu trắng cũng một lần nữa được choàng lên.
Đợi khi nó rơi xuống đất.
Chỉ nghe khớp xương không ngừng truyền ra tiếng “rắc rắc”.
Người kia đang dùng tay xoa nắn mặt mình, như thợ điêu khắc đang làm gốm nghệ thuật, rất nhanh, gương mặt ông lão càng lộ vẻ tái nhợt được nặn xong.
Ông lão run run tay rồi lại run run chân.
Mãi tới khi cảm giác được tay chân lanh lẹ, cuối cùng mới dừng động tác lại.
Đôi tay dang ra.
Nhìn đám người Châu Trạch trước mặt.
- Tiếp tục giết chứ?
Bất kỳ người nào cũng sẽ tiến bộ.
Châu Trạch sẽ tiến bộ.
Lão Hứa cũng sẽ tiến bộ.
So với trước đây, khi ông lão tới lần đầu tiên.
Hứa Thanh Lãng đã có bước trưởng thành rất lớn, khi đó, cái thân phận gọi là Huyền tu của cậu ta còn chưa nổi bật bằng trù nghệ.
Về phần ông chủ Châu, anh đã sớm từ một con cá muối thông thường biến thành một con cá muối rất mặn.
Cũng không phải tên ngây ngô gà mờ.
Thế nhưng.
Ông lão cũng sẽ tiến bộ.
Thật ra.
Nếu không phải chăm chú ra tay, chặt đứt tuyến này, thật ra ông lão sẽ càng kinh khủng hơn, thậm chí lão cũng sẽ không cho Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng có cơ hội cận thân giao chiến với bản thân như bây giờ.
Một đêm hôm qua.
Phòng sách có rất nhiều người mất tích.
Nhưng.
Vốn có thể mất tích càng nhiều hơn.
- Là chuông sao?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
Châu Trạch lắc đầu, nói: - Cả bệnh viện này đều đã bị gia hỏa trước mắt đồng hóa, người nơi này tương đương với thế thân của lão, phải tìm được chân thân của lão, nếu không trừ phi chúng ta từng bước từng bước giết sạch tất cả mọi người nơi này.
Nhưng rõ ràng khả năng sau rất khó có thể hoàn thành, không nói đến độ khó khi giết sạch tất cả mọi người, người mê tín với bệnh viện này, người ngu muội với bệnh viện này thật quá nhiều, chỉ cần lão đầu muốn, lão hoàn toàn có thể tiếp tục thu nạp người đến.
Lão có thể không kiêng nể gì cả, coi mạng người như cỏ rác, nhưng bên phía Châu Trạch không thể làm như vậy.
Bởi vì ông lão chơi sụp cũng không sợ chết.
Lão còn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng những người khác.
Không có tư cách này.
Bên mắt trái của Hứa Thanh Lãng bắt đầu nứt ra, xoay tròn.
Cậu ta dốc hết toàn lực bắt đầu tiến hành tra xét và tìm kiếm.
Mắt Hải thần cụ bị năng lực "xem thấu hư ảo", nhưng trong chốc lát, đối mặt với bệnh viện lớn như vậy, lão Hứa cũng khó có thể tìm thấy được.
- Người mù vốn không nên tồn tại trên thế giới này, không đúng, nếu bị mù thật cũng có thể, hợp lý, nhưng người giả mù lại là lãng phí sự ban ân của tạo hóa đối với ngươi.
- Nếu trời xanh đã cho ngươi mắt, nhưng ngươi lại muốn bịt kín nó, như vậy, đây là khinh nhờn trời xanh, nên bị xóa bỏ!
Giọng nói khàn khàn của ông lão truyền đến.
Mang theo một loại vận luật mê hoặc lòng người.
Ông chủ Châu luôn luôn chán ghét loại chiến trận này, giống như loại trò chơi đánh theo lượt, ngươi đi lên chém ta một đao "-99", ta đi lên chém ngươi một đao "-66".
Tuy rất đần độn.
Nhưng nói một cách đơn giản.
Ngươi có thể thấy rõ rốt cuộc đối thủ của ngươi còn có thể chịu được bao nhiêu đòn nữa sẽ chết.
Không giống như hiện tại.
Đối thủ của ngươi như bật hack.
Để ngươi cảm thấy rất không có hy vọng.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, cậu ta đã không muốn nói thêm lời gì với "ân sư" ngày xưa của mình nữa, một tập hợp thể của các ác niệm vặn vẹo, lại bọc lấy nhân cách "thiện", khát vọng thành người quét sạch đường phố cho nhân gian.
Đã không cách nào giao lưu, càng không cần trao đổi.
Vảy rắn bắt đầu lột ra, những nơi vốn chảy máu bị thương trước đó nay lại càng bị xé rách, một màn này thoạt nhìn rất thê thảm, nhưng đây cũng không phải dấu hiệu chứng tỏ lực lượng của hải thần đang thối lui, hoàn toàn ngược lại, đây là biểu hiện cho lực lượng của "Hải thần" lại được đầu nhập lượng lớn.
Trong chớp mắt.
Toàn thân cao thấp của Hứa Thanh Lãng chỉ còn lại mấy vị trí yếu hại là có vảy rắn tồn tại.
Trong cặp mắt, bên trái là đen, bên phải là xanh.
Hải thần.
Vào lúc này lại có thể nguyện ý vì khiến bộ thân thể này phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất mà xài chung với Hứa Thanh Lãng.
- Giết lão đi, tích công đức!
Hứa Thanh Lãng (Hải thần) chỉ vào ông lão phía trước, lại nhìn Châu Trạch nói.
Lời ít mà ý nhiều.
Có lẽ Hải thần đã nhìn ra thân phận và lai lịch của ông lão, mà tiêu diệt lão đầu này có thể mang đến lợi ích rất lớn cho anh ta, cho nên anh ta nguyện ý nghiêm túc ra tay.
Một ngoại viện nguyện ý nghiêm túc.
Đương nhiên Châu Trạch rất vui vẻ.
Chẳng qua.
Câu nói kế tiếp của Hứa Thanh Lãng (Hải thần) lại khiến Châu Trạch rất ngạc nhiên, "Ngươi cũng... xuất toàn lực đi, ta, sáng tạo cơ hội cho ngươi.
Ông chủ Châu từ chối cho ý kiến.
Mà dù sao nơi đây cũng không phải nơi để tán gẫu gì.
Ông lão thật sự muốn nhanh chóng giải quyết hết thảy.
Lão.
Cần mau chóng.
Khi thân hình ông lão lần thứ hai nhảy lên.
Hoa hồ điêu của Châu Trạch lại lần nữa xuất hiện.
Vẫn là chiêu số không có chút mới mẻ nào, trực tiếp xông lên!
- Rầm!
Ông lão lại bị bức ép lui trở về.
Hoa hồ điêu lại tự do xoay tròn vài vòng trên không trung, thân hình vừa đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận