Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1510: Tỉnh lại (2)

- Nói là ngày lễ của thiếu nhi, nhưng thiếu nhi chẳng qua chỉ đứng ở trên sân khấu phục trách biểu diễn tiết mục, những người lớn ngồi ở phía dưới thưởng thức tiết mục biểu diễn, thật ra thì lại càng giống với ngày lễ cho người lớn hơn.
- Ồ, là như vậy sao?
Lão Trương cười, nói với Phùng Tứ:
- Đừng nghe anh ta nói bậy, ngày Quốc tế thiếu nhi vẫn còn rất tốt đẹp đấy.
Phùng Tứ gật đầu một cái, nói:
- Vậy vào ngày Quốc tế thiếu nhi, chúng ta cần phải chuẩn bị những gì?
Luật sư An hiểu được tâm tư của Phùng Tứ, muốn cố ý tìm chút chuyện và vài thứ để phân tán đi một chút sự chú ý của anh ta, nhưng vào lúc này, anh ta thực sự không có tâm trạng này, trực tiếp nói:
- Ngày quốc tế thiếu nhi đương nhiên là chuẩn bị chế tạo đụng chạm nhi đồng á.
- ... - Lão Trương.
- Được rồi, được rồi, tôi phát hiện lần đầu tiên tôi đối mặt với loại chuyện sinh lão bệnh tử như thế này, lại yếu ớt đến như vậy.
- Thành thật mà nói, thời Dân quốc khi đó, lúc cha tôi vừa mới chết, tôi cũng không sốt ruột đến như vậy.
- Lời này, nghe qua không phải là quá dễ... - Lão Trương nhắc nhở.
- Tiểu Phong con trai của anh đã kết hôn chưa? Anh nói thử một chút đi, bây giờ trừ tình huống đặc biệt là ngày giỗ của anh, lúc ấy thì anh ta còn hơi thương tâm một phen, bình thường còn không phải là bản thân phải sống như thế nào thì cứ sống như vậy sao?
Lão Trương cảm giác ngực mình bị đâm một dao.
- Quả thật là cha tôi đối xử với tôi không tệ, để cho tôi có thể sống ung dung thoải mái hết nửa đời trước ở dương gian, haiz
Luật sư An lắc đầu một cái, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, lão Trương, anh đã chuẩn bị đặt tên gì cho cháu nội của anh hay chưa?
- Tôi nghĩ đến chuyện đó làm gì, bây giờ tôi có nói những thứ này cũng không được cân nhắc.
- Anh phải nghĩ một cái tên chứ, tên là Trương gì đó, sau đó chờ đến lúc con dâu của anh thực sự mang thai, ngược lại bây giờ anh cũng là quỷ rồi, buổi tối liền lẻn vào trong phòng ngủ của bọn họ, không ngừng gọi ở bên méo giường của con trai và con dâu của anh: Con trai thì tên Trương XX, con trai thì tên Trương XX...
- ... - Lão Trương.
- A a a a a! ! ! ! ! !
Hai tay luật sư An ôm đầu của mình, phát tiết tâm trạng, hiển nhiên, anh ta không quá muốn nói chuyện nữa.
Thật ra thì.
Có một điểm.
Luật sư An không thể không thừa nhận.
Đó chính là ngoại trừ hình thức ôm đùi đơn thuần ra, trong mấy năm nay anh ta cùng chung sống với lão đạo, quả thật có tình cảm, anh ta thật sự không nỡ để cho lão đạo chết đi.
Thậm chí.
Có lúc cũng đã từng nghĩ đến.
Lỡ như lão đạo thực sự “tỉnh lại”, lại làm tròn lời hứa phong hào Bình Đẳng Vương cho anh ta.
Lúc anh ta cầm tỳ ấn thuộc về chính mình.
Là nên cao hứng đâu hay là nên bi thương đây?
Ừm.
Phỏng chừng vẫn là rất vui vẻ đi.
...
Bên trong tiệm thuốc.
Ông chủ Châu cũng mang tâm trạng tương tự như vậy.
Dường như cũng bởi vì những cảm xúc này ảnh hưởng.
Khiến cho sát khí ở bên trong cơ thể anh bắt đầu từ từ tiết ra quanh quẩn.
Dần dần bao bọc lại, phảng phất như là muốn che giấu anh ở bên trong bóng tối.
Rất hiểu lòng người là.
Vào lúc này.
Doanh câu cũng không lựa chọn sủi bọt lên phá hư bầu không khí lúc này.
- Cót két...
Thân thể của lão đạo bỗng nhiên run lên một cái.
Ngay sau đó.
Trong ánh mắt của ông ta bắt đầu khôi phục ý thức và thần thái.
- Phốc... Khục khục khục...
Một trận ho kịch liệt truyền tới.
Lão đạo từ từ bò dậy, hai tay ôm lồng ngực của mình dùng sức ho khan, ho ra không ít máu tụ, nhưng cảm giác đè nén và bức bối ở trong lồng ngực ngược lại bởi vì vậy mà giảm bớt không ít.
Châu Trạch vẫn luôn quan sát lão đạo, anh không biết được, người đã tỉnh lại ở trước mắt, rốt cuộc là vị nào, nếu như là người đàn ông thích mặc y phục trắng kia, thì bản thân nên dùng loại tư thế nào để đối mặt với người đó?
Rối rắm, bất đắc dĩ, nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Bởi vì sát khí bao bọc lấy, cho nên đã che giấu đi bóng dáng của anh.
Nhưng.
Nhìn một chút.
Khóe miệng Châu Trạch bỗng nhiên lộ ra nụ cười.
Bởi vì anh nhìn thấy sau khi lão đạo tỉnh lại, ở trong hoàn cảnh tối đen không mở đèn ở nơi này, sau khi phát hiện Khánh đang hôn mê nằm ở bên cạnh mình.
Khẩn trương theo bản năng mà đưa tay.
Đưa vào đũng quần.

Đưa tay vào đũng quần, vội vã luống cuống mà chăm chú quan sát bốn phía, tất cả những chuyện này, đều đang nói rõ, lão đạo, vẫn là lão đạo.
Sát khí quẩn quanh bên người bắt đầu từ từ biến mất.
Châu Trạch mở miệng nói:
- Không sao, lão đạo.
- Ôi mẹ ơi! ! !
Lão đạo bị dọa sợ hết hồn, cả người giật bắn cả lên.
Phải biết lúc trước bởi vì nguyên nhân sát khí bao bọc mà lão đạo không nhìn thấy Châu Trạch, chuyện này tương đương với một người bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng bạn vỗ lưng bạn một cái vậy.
Cũng may là hiện tại cơ thể lão đạo giống như nhận được lời chúc phúc và đã khôi phục lại như trước, nếu không, đổi thành ông ta trước đó, chỉ riêng trận hù dọa này, có lẽ sẽ trực tiếp nghỉ thở luôn đi.
- Ông chủ, phù...
Lão đạo nhìn thấy là Châu Trạch, thở phào nhẹ nhõm một hơi, dường như bắp thịt ở trên mặt còn hơi chút cứng lại, nhưng vẫn là cố hết sức treo lên nụ cười nịnh nọt lấy lòng, những nụ cười này, ngược lại đều phát ra từ nội tâm, bởi vì trong tuyệt đại đa số thời điểm, ở bên cạnh ông chủ nhà mình, thông thường mới có thể khiến cho bản thân có được cảm giác an toàn nhất.
Châu Trạch đứng lên, đi đến bên cạnh lão đạo, vốn dĩ định đưa tay ôm lấy bả vai của lão đạo biểu hiện tình người ấm áp một phen, cũng coi là sự chào mừng đối với việc “trở về” của lão đạo
Mặc dù không biết được nguyên nhân cụ thể là bởi vì sao, với thân phận vốn có của lão đạo, dường như có phát sinh chuyện không thể tưởng tượng được gì đó thì cũng có thể khiến cho người ta lý giải được.
Huống chi, loại chuyện như thế này, bản thân ông chủ Châu cũng rất có kinh nghiệm.
Lúc trước, không biết bao nhiêu muốn đối phó người của anh, lúc đối mặt với Thiết hàm hàm do anh gọi tới, hẳn đều là loại cảm giác “không thể tưởng tượng nổi” như vậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận