Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1197: Vậy cô đi chết đi! (3)

Sự thật, cũng đúng là như vậy.
Lão đầu từng dựa vào một chiêu này, thiếu chút nữa đã giam giữ tất cả mọi người trong tiệm sách vào trong một thế giới “giả” rồi, tương tự với một loại luyện ngục cho tinh thần, cho bạn chịu đựng những thống khổ bạn đã lựa chọn trước đó.
Giải thích sơ lược qua một chút, chính là tương đương với tâm ma, đốt cháy ngọn lửa tâm ma này, chính là đốt cháy linh hồn của bạn.
Chẳng qua là, tâm tính của Khánh vững chắc, với tư chất của một người thân là cao tầng của đội chấp pháp, khiến cho một chiêu này của lão đầu, có vẻ hơi gân gà.
Nhưng mà.
Vào lúc này, lão thái bà lại học theo bộ dạng của lão đầu.
Hai tay che kín đôi mắt của mình.
Đồng thời học theo lão đầu nhảy tưng lên.
Trong miệng không ngừng phát ra:
- A a a a a! ! ! ! !
Khánh – người đã đứng cách một người một khỉ kia tới mấy thước.
Cơ thể bỗng nhiên cương cứng.
Sau đó.
Từng sợi tơ mỏng manh hiện ra, dường như đã trói chặt lấy cả người cô ta, tựa như có một người, cầm một cục tẩy bắt đầu xóa, bắt đầu xóa đi những vết bẩn bên trên bản vẽ.
Khánh.
Biến mất
- Tôi đệt!
Lão đạo – người vẫn luôn đứng ở trên lầu hai chú ý chiến cuộc – phát ra một tiếng thô tục.
Mẹ nó chứ.
Đừng hố vậy chứ!
...
Lúc Khánh mở mắt ra.
Cô ta phát hiện bản thân đang quỳ ở trên bồ đoàn.
Ở bên cạnh.
Nam nam nữ nữ trên người mặc quan phục, mặt mang mặt nạ đang quỳ song song.
Số người ở đây, đạt tới trên trăm!
Những người này, nếu có thể cùng quỳ ngang hàng với Khánh, chứng minh địa vị của bọn họ, ít nhất là ngang bằng cô ta.
Đây là.
Là tình huống lúc đội chấp pháp còn ở trong trạng thái cường thịnh nhất!
Khánh ngẩng đầu lên.
Có chút kích động.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông đang quỳ trên bồ đoàn quỳ ở trên mọi người, bóng dáng đó, bóng dáng vừa quen thuộc lại to lớn!
- Đám người âm ti này, đã thối rữa hết cả.
- Từ Bồ Tát đến đám Diêm La, đều chỉ muốn cái cây này từ từ đổ xuống!
- Có lẽ, không cần quá nhiều thời gian nữa, âm ti cũng phải sụp đổ, âm dương nơi này, cũng lâm vào hỗn loạn.
- Âm dương không thể tách rời, đừng nói tới địa ngục nơi này thời thế thay đổi, nơi dương gian kia, cũng sẽ xảy ra hỗn loạn lớn!
- Ý tôi đã quyết.
- Quyết định tự mình xuất phát đi tìm tung tích của vị Phủ Quân cuối cùng đã mất tích kia, hy vọng có thể tìm được ngài ấy, lần nữa giúp đỡ cái trật tự sắp sụp đổ này.
- Ý của các người như thế nào?
- Ty chức tuân theo mệnh lệnh của thống lĩnh đại nhân!
Khánh cũng đồng thời cúi người đáp lời.
Nhưng mà.
Vào đúng lúc này.
Tất cả đồng liêu ở chung quanh bỗng nhiên tản ra.
Khánh ngẩng đầu lên.
Nhìn khắp bốn phía.
Phát hiện các đồng liêu đều đang dùng một loại ánh mắt rất xa lạ đang nhìn mình.
Khánh bỗng nhiên có chút bất lực.
Cô ta nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở trước mặt kia.
Phát hiện người đàn ông kia cũng đang dùng một loại ánh mắt rất xa lạ đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Tôi… tôi…
Đường đường là cao tầng của đội chấp pháp, là một nhân vật cao cấp thực sự, là người mà sau mấy chục năm kể từ khi đội chấp pháp gặp biến cố lớn vẫn còn sống, vào lúc này, lại khẩn trương đến mức ngay cả một câu nói cũng không thể nói hoàn chỉnh được.
- Khánh, rốt cuộc là cô đang làm gì!
Đại đầu lĩnh mở miệng hỏi.
- Ty chức đáng chết, ty chức đáng chết, ty chức...
Không đợi Khánh giải thích.
Người đàn ông trực tiếp khoát khoát tay.
Nói:
- Vậy cô đi chết đi.
...
Đội chấp pháp là một đám chó điên, điểm này đã sớm không cần nhiều lời rồi, từ tác phong làm việc của bọn họ cùng với cái loại không khí nội bộ cực đoan kia đã sớm giải thích điểm này đến tinh tế rồi.
Nhưng bạn nhưng không cách nào chối bỏ được sự trung thành của đám chó điên này.
Năm đó, Sở Giang Vương nhận được pháp chỉ của Địa Tàng Vương Bồ Tát, sau khi tự tay trấn áp Đai đầu lĩnh của đội chấp pháp, ban đầu, thật ra thì không định ra tay với thành viên của đội chấp pháp làm gì.
Một thế lực gần như là lớn nhất chỉ đứng dưới Thập Điện, bị hủy như vậy, cũng thực sự là quá đáng tiếc rồi, ai cũng muốn thu về cho bản thân dùng.
Nhưng mà, đến cuối cùng, thật sự là không còn cách nào khác, sau khi thành viên đội chấp pháp biết Đại đầu lĩnh nhà mình bị trấn áp không rõ sống chết, cả đám phẫn nộ, gần như là đã chuẩn bị bắt đầu bức vua thoái vị hoặc là đi giải cứu.
Dưới sự bất đắc dĩ, âm ti mới khai đao với đội chấp pháp, mấy ngày đó, thành viên bên trong bên ngoài của đội chấp pháp bị tiêu diệt cực kì tàn khốc, sau khi kịch biến, chút cặn bã còn sống sót được kia, cũng bắt đầu bị giam giữ, không có ý định đưa ra lời giải thích, cũng không muốn đi bàn giao gì đó, cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ trôi qua mấy chục năm.
Khiến cho một đám người, nguyện ý cam tâm tình nguyện điên chung với một người, thậm chí không tiếc giương cờ phản kháng, riêng việc này cũng đủ để có thể thấy được rốt cuộc Đại đầu lĩnh là một loại uy vọng kinh khủng như thế nào trong đội chấp pháp!
Nếu như không có loại thuần phục tuyệt đối đến từ thuộc hạ đối với mình như thế này, đổi thành một thế lực khác trong địa ngục, lúc vừa nghe tới đại lão gia nhà mình nói muốn tìm vị Phủ Quân cuối cùng kia về, có lẽ người bên dưới cũng sẽ không hô khẩu hiệu tuân theo cùng một lúc như thế này, mà sẽ trực tiếp cầm côn đánh đại lão gia nhà mình bất tỉnh rồi đưa đến chỗ Thập Điện Diêm La xin phần thưởng hoặc là vạch rõ giới hạn chứ?
Cũng tỷ như hiện tại.
Khi bản thân ở trong bầu không khí này, lúc đang ở trong hoàn cảnh này.
Khánh.
Trong lòng cô ta căn bản là không xuất hiện một chút ý nghĩ phản kháng nào.
Phảng phất như tất cả mọi chuyện, đều đã quay trở lại năm đó, trở lại thời điểm đội chấp pháp còn toàn vẹn còn huy hoàng ngày xưa.
Những thứ như lý trí, suy nghĩ, thực tế, vân vân, vào giờ khắc này đều trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi giống như một tờ giấy trắng vậy, trong khoảnh khắc đã bị bao phủ bởi làn sóng cảm tính.
Năng lực này của lão đầu, trước đó, tất cả mọi người trong tiệm sách đã từng được “trải nghiệm” qua, nói thật, quả thật là cực kì đáng sợ, dù sao cái loại người mà trong nội tâm không tồn tại chút khe hở nào, rất khó có thể tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận