Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 782: Thật HI nha (2)

Thật ra.
Châu Trạch không chỉ thân thể cháy đen hết.
Còn có thể phát hiện trên người không toàn vẹn.
Cô lập tức mở to hai mắt nhìn.
Rồi sau đó.
Lại nhanh chóng lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động.
Gần như nhảy nhót nói:
- Mấy người, định để cho tôi trồng anh ta xuống?
Trong mắt cô bé ngăm đen lộ ra vẻ chờ mong.
Nóng lòng muốn thử!
Cô từng trồng rất nhiều loại, trồng mạn đà la, còn trồng cả bà cụ, nhưng cô còn chưa từng trồng cương thi đâu!
Hơn nữa.
Cô từng tự mình trải qua một đêm Từ Châu.
Cho nên biết rõ phẩm cấp của đầu cương thi này.
Rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố!
Câu nói “Thật có lỗi, đi nhầm cửa” sau không cửa kia đến giờ vẫn còn vọng lại bên tai đó!
- Chờ một chút.
Hứa Thanh Lãng chỉ có thể nói cho có lệ như vậy.
Anh theo bản năng vẫn hy vọng bên chỗ luật sư An có thể có một ít đột phá, khiến sự tình sinh ra chút thay đổi.
Anh và Châu Trạch là bạn bè.
Tự nhiên không muốn nhìn thấy trên đầu Châu Trạch cũng xanh đến sợ giống như trên đầu Tử Thị.
Huống hồ, rốt cuộc Tử Thị sẽ trồng ra kết quả gì còn chưa được nghiệm chứng, lại nhìn ánh mắt chờ mong của cô bé ngăm đen giống như quái nhân khoa học này, Hứa Thanh Lãng đã theo bản năng cảm thấy có phần không đáng tin.
- Được, tôi chờ!
Cô bé ngăm đen thật biết điều khôn khéo ngồi xuống ghế sofa.
Ở trước mặt hấp dẫn vĩ đại có cơ hội gieo một đầu cương thi xuống.
Cô thậm chí cảm thấy thi đọc của mình không bị giải cũng không sao.
Đối với trồng rau, đối với đất đai, cô quả thật có chấp niệm khác với người bình thường, có lẽ, bà cụ lúc trước nhìn trúng như vậy mới nhận lấy cô.
- Hả!
Cô bé ngăm đen nhìn thấy lọ thủy tinh ở trên bàn trà, phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức cầm vào trong tay quan sát, sau đó còn mở nắp lọ, dùng ngón tay mình dính chút tro bụi, lại mút vào miệng.
Hứa Thanh Lãng mới vừa xoay người nhìn thấy một màn này.
Anh không cảm thấy ghê tởm.
Thậm chí cả sắc mặt đều không thay đổi.
Chỉ đi tới.
Hỏi:
- Hương vị như thế nào?
Nếu luật sư An không đi ra ngoài mà vẫn ở đây nhìn thấy một màn này, đoán chừng sẽ sợ tới mức về sau không dám ăn cơm Hứa Thanh Lãng làm nữa!
Người này, có tật xấu!
- Phân bón tốt nhất!
Cô bé ngăm đen kinh thán nói.
- Tôi hỏi cô chính là hương vị.
- Hương vị? Vị giống như nước sôi vậy, nếu anh thích, có thể thả chút mù tạt vào trong đó.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh.
- Các anh thật tri kỷ nha, đây là chuẩn bị phân trước cho tôi hả?
Cô bé ngăm đen nhìn Hứa Thanh Lãng, hỏi.
Xem ra.
Cô rất hài lòng với phân này.
Hơn nữa.
Cô cũng không phải là thiếu nữ hồn nhiên gì, cô biết trong này là thứ gì.
- Xem như vậy.
Hứa Thanh Lãng đáp lại.
- Tôi có thể phải dùng tiết kiệm chút không?
Cô bé ngăm đen hơi chờ đợi hỏi:
- Lưu lại một chút, trở về cho Tử Thị dùng.
Cô quả thật luôn đặt Tử Thị kia trong lòng, dù sao cùng là người lưu lạc chân trời, cô là ngu, Tử Thị là ngốc, hai người vừa vặn hợp một đôi.
Hứa Thanh Lãng lười phản ứng đến cô ta.
Cứ nhắm mắt lại.
- Lại nói, những tro bụi này sao thoạt nhìn lại quen mắt vậy ta?
Cô bé ngăm đen hơi tò mò tiếp tục nhìn xem tro cốt trước mắt.
Hứa Thanh Lãng nở nụ cười.
Trên thế giới này.
Thật sự có người “Hóa thành tro cũng nhận ra” sao.
Còn không phải là quen thuộc sao?
Hứa Thanh Lãng rõ ràng, hòa thượng chốc đầu và cô bé ngăm đen, chắc có quen biết.
- Là hòa thượng chốc đầu kia.
Hứa Thanh Lãng lười nói cụ thể, dù sao hòa thượng chốc đầu đã thành tro, ông chủ lại thành như vậy.
- Ôi má ơi! Không hổ là hòa thượng, đây con mẹ nó hóa thành tro bụi còn sạch sẽ hơn người bình thường nhiều, sớm biết như vậy, bà đây nên sớm nghĩ cách hỏa táng ông ta làm phân hóa học dùng hết.
... ...
Bé trai đặt xe, đến cửa bệnh viện, đợi đại khái mười lăm phút, đã nhìn thấy luật sư An đi từ bên trong ra.
Luật sư An nhìn thấy bé trai.
Cao hứng đến tiến thẳng tới, còn thiếu chút nữa ôm lấy người ta hôn một cái!
Má ơi.
Ông đây có thể ngủ rồi!
- Đi đâu?
Bé trai hỏi thẳng.
Bé không hề có ý tưởng ôn tồn gì với người bên gối mình.
- Đi mỏ.
- Được.
Bé trai không hỏi gì khác, phương thức hành vi của cậu cũng luôn rất dứt khoát, kêu mình làm gì thì mình làm cái đó, xong việc sớm một chút thì mình cũng có thể về Thông Thành sớm một chút.
Lên một chiếc taxi, lái xe vừa nghe đi mỏ đã lập tức lắc đầu, dù sao rất xa.
Luật sư An trực tiếp thôi miên lái xe, có vậy lái xe mới ngây ngốc chạy xe đi, cũng may dưới trạng thái thôi miên cũng không ảnh hưởng đến phát huy kỹ thuật lái xe.
Gần một giờ sau, xe taxi xuống tỉnh lộ, quẹo vào một cái trấn, lại đi qua trấn một đoạn xa tiến vào một con đường hơi xóc nảy lầy lội, rồi mới dừng lại.
Luật sư An xuống xe, hoạt động tay chân, khắp đường này đều là hố, chắc do xe tải lâu dài ép ra.
Bé trai yên tĩnh đứng sau lưng anh, không nói lời nào.
- Này, để cái mũi cậu nhạy bén chút.
Bé trai khẽ nhíu mày.
- Ở đây có thứ tốt cho cậu.
Cho tới nay, đối với người bên gối, trong lòng luật sư An vẫn thấy thua thiệt không ít, luôn cảm thấy cậu ta ngủ với mình chính là tổn thất với hy sinh.
Cho nên, luật sư An vẫn luôn muốn bồi thường cho cậu ta, trước đó dạy cậu ta vài công pháp không được tính là gì, cương thi vốn không phải dựa vào đó mà chơi đùa kiếm ăn.
Nhưng tảng đá màu xanh này, kể cả ông chủ cũng biểu hiện ra hứng thú thật lớn, luật sư An chắc chắn khẳng định càng có ưu việt thật lớn đối với bé trai.
Nếu lần này có thể tìm được nhiều một chút.
Bản thân cho bé trai dùng một chút.
Dĩ nhiên, kia phải nhiều rất nhiều rất nhiều, bởi vì không chỉ ông chủ muốn dùng, khả năng còn là liều thuốc thỏa mãn đánh thức vị kia, đây thật khủng bố.
Nhưng vị này nhất định phải nghĩ cách đánh thức.
Một điểm này.
Luật sư An còn không đến mức bỏ việc công cho mục đích riêng.
Đi vào mỏ quặng.
Bên trong im ắng, luật sư An cảm thấy có thể vì đình công sửa đổi, dù sao quặng mỏ này không phát sinh sự cố sụt lún, nhưng đột nhiên có rất nhiều công nhân nổi điên, đây có khả năng càng khiến cho người ta thấy khủng bố hơn sụt lún.
Đi dạo một vòng trong mỏ quặng, trừ bỏ bên phòng bảo vệ có mấy người đang ở đó đánh bài uống rượu ra, lại không thấy những người khác.
Luật sư An đưa tay sờ đầu bé trai, hỏi:
- Có cảm thấy gì không?
Bé trai thật sự không hiểu ra làm sao, hỏi thẳng:
- Cảm thấy gì?
- Ờ...
Trong đầu luật sư An bắt đầu nhớ lại ông chủ với Oanh Oanh miêu tả món đồ chơi kia.
Hỏi thêm:
- Chính là kiểu:
- Thật Hi nha, cảm giác cuộc đời đã đạt tới cao trào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận