Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1215: Thiên gia thôn (2)

Phùng Tứ vì cứu luật sư An, dùng sự trong sạch của mình để làm giao dịch với Khánh, đổi lấy việc Khánh không nhắc lại chuyện cũ của luật sư An.
- Vậy thật tốt, chúng tôi chờ anh quay về.
- Ừ, tôi đây cũng bởi vì nhận được tin chính xác nên mới dám liên lạc với ông chủ anh, trước đó tôi còn lo lắng là có thể sẽ ảnh hưởng tới tiệm sách.
- Không cần suy nghĩ đến những thứ không đâu này, tiệm sách vẫn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của anh.
- Ông chủ, tuy nói tôi biết hiện tại anh đang nói bừa, nhưng lúc này nghe thật sự sự vẫn rất cảm động.
Châu Trạch hơi mở miệng.
Bỗng nhiên anh rất muốn đi thông báo cho đội chấp pháp luật sư An đang ở đâu.
- Như vậy đi, ông chủ, bên này của tôi cũng có chút chuyện, vừa đúng khoảng thời gian này đi giải quyết một chút, bên chỗ tiệm sách vẫn khỏe hết chứ?
- Cũng còn khá.
- Cô nàng Khánh đó, cô ta phiền phức lắm sao?
- Phiền toái bị giải quyết rồi.
- Có ý gì? Sao cái bà cố nội đó có thể dễ nói chuyện như vậy được.
- Phiền phức anh gây ra đã được giải quyết rồi.
- … - Luật sư An.
Châu Trạch nhìn bốn người trẻ tuổi còn đang nơm nớp lo sợ mà quỳ ở trước mặt mình một cái, mở miệng nói:
- Anh còn có việc gì nữa không?
- Ầy, tôi đây dự định đến Đông Bắc đấy, ông chủ anh muốn tôi mang đặc sản gì quay về không?
- Loại như lông chồn nhân sâm ấy, mang mấy thùng về đi.
- Ặc… - Luật sư An bị nghẹn một chút, cười nói:
- Không thành vấn đề, ông chủ.
Châu Trạch đang chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng lại cầm điện thoại di động lên, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, anh có biết ‘Thiên gia thôn’ không?
- Thiên gia thôn? Lão Canh à, anh có biết Thiên gia thôn không? Ôi ôi ôi, cục cưng ngoan, ba ôm cái nào.
Hiển nhiên, luật sư An đang trao đổi với Canh Thần ở bên cạnh mình, nhưng vì che giấu tai mắt của người khác, nên phải giả vờ như đang dỗ con.
- A, ông chủ, biết rồi, anh nói có phải là Thiên gia thôn ở khu Tô Bắc* không? (*phía bắc sông Giang Tô)
Hoài An, ở trong phạm vi Tô Bắc.
- Đúng thế.
- Nơi đó sao, chính là một sòng bạc nha, còn rất nổi tiếng nữa, tôi chưa từng đi qua, lúc trước lão Canh đã từng đi qua, chẳng qua là trước đó anh ta đi qua bắt nạn cờ bạc, nhưng sau đó bởi vì cấp trên lên tiếng, dẫn đến lần đó đám người lão Canh không công quay về.
- Âm ti, còn đi bắt nạn bài bạc?
- Ầy, không phải là bắt bài bạc, cũng coi là bắt bài bạc đi, chẳng qua là, thực tế cái thôn đó không có trong bản đồ của dương gian, là một nơi rất đặc thù, sản nghiệp trụ cột của cái thôn đó, chính là mở sòng bạc.
- Nhưng không phải là sòng bạc mở cho người sống, là sòng bạc đặc biệt mở cho ma quỷ.
- Không ít người trong âm ti, nếu như có cơ hội hoàn dương, và công sai lại cách không quá xa mà nói, đều sẽ đến nơi đó chơi đùa một chút, chẳng qua là, lúc trước tôi không có hứng thú gì với khu vực đó, hiểu biết không nhiều, sau khi xảy ra chuyện lại vẫn luôn ẩn nấp ở dương gian, cũng không dám đến những nơi có quá nhiều quan sai của âm ti, sợ phiền phức, cho nên không có quá nhiều ấn tượng với chỗ đó, cũng chưa từng đến đó.
Thôn mở sòng bạc cho quỷ…
Ông chủ Châu ngẩng đầu, nhìn lại cửa lớn tiệm sách nhà mình một chút.
Sáng tạo tốt như vậy, sao lúc trước anh lại không nghĩ tới vậy chứ?
Nếu như muốn kiếm tiền mà nói, mở cái gì mà Thâm dạ thư ốc chứ, trực tiếp mở Thâm dạ đổ phường (sòng bạc đêm khuya) là được rồi.
- Đúng rồi, ông chủ, anh đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?
- Có mấy tiểu quỷ đến tiệm sách, nói trong thôn của bọn họ xảy ra chuyện, muốn tôi giúp đỡ qua đó xem một chút.
- Ông chủ, anh thế nhưng ngàn vạn lần đừng đáp ứng đấy, cái thôn đó là do một người có thân phận rất thần bí mở, nghe nói người đó còn có một ít quan hệ với cao tầng của âm ti.
- Anh biết không, bất kể là ở dương gian hay là ở âm phủ, anh có thể mở được loại địa điểm không liên quan tới bạch đạo nhưng vẫn có thể bình an mà tiếp tục hoạt động được không?
- Nếu như là phiền phức mà ngay cả bản thân cái thôn đó cũng không có biện pháp giải quyết, tốt nhất chúng ta cũng đừng nhúng tay vào.
- Ừ, tôi cũng giống vậy nghĩ.
- Được, tính cách của anh tôi vẫn hiểu, chắc chắn không muốn dẫn đến những phiền phức này.
- Ồ, con nói cái gì? Ồ ồ ồ, hiểu rồi, cục cưng ngoan nào, không khóc không khóc, ai ya, ôi ôi ôi…
Được một lát.
Luật sư An tiếp tục nói với điện thoại:
- Ông chủ, lão Canh nói, chỉ cần không thu tiền của bọn họ thì sẽ không có chuyện gì, cái thôn đó của bọn họ có một nguyên tắc như vậy, tiền không trao tay, thì tất cả đều không tính, nhưng một khi đã đưa tiền, đã chạm vào tay, thì phải làm xong chuyện mà mình đã đáp ứng, nếu không thì là vi phạm hợp đồng, cái thôn đó sẽ tới tìm làm phiền anh.
Nghe vậy, Châu Trạch khẽ cau mày.
- Tôi đệt, ông chủ, đừng nói là anh đã thu tiền rồi chứ?
- Làm sao có thể chứ, tôi là người tham tiền như vậy sao?
Châu Trạch trực tiếp cúp điện thoại.
Đưa tay.
Xoa xoa mi tâm.
Nói:
- Tiền này, có thể trả lại không?
...
Có câu nói rất hay, lấy tiền của người thay người tiêu tai.
Chỉ là, số tiền này khá phỏng tay.
Cũng không phải ông chủ Châu cảm thấy chuyện này lớn bao nhiêu hay phiền phức như thế nào, trên thực tế, điểm mà anh quan tâm cũng không nằm ở chỗ này, mà là sau khi nghe luật sư An giới thiệu xong, anh bỗng nhiên nghi ngờ:
Nếu người tổ chức cái thôn kia có quan hệ rất sâu với âm ti.
Vậy tại sao khi gặp phải phiền toái.
Lại cố ý phái người đến Thông Thành tìm anh?
Ông chủ Châu tự nhận là bản thân làm việc đủ khiêm tốn, mấu chốt nhất là anh làm việc vẫn luôn tuân theo phong cách xã giao giúp người hành thiện.
Trong mắt người bên ngoài, có lẽ quỷ sai của Thông Thành hơi đáng sợ một chút, lợi hại một chút, dù sao cũng đã từng diệt nhóm quỷ sai bản địa ở trên lãnh thổ Từ Châu, nhưng cuối cùng sẽ không thoát được phạm trù định nghĩa về thân phận quỷ sai và bộ đầu này, mọi người vẫn là quỷ sai, vẫn là bộ đầu, vẫn còn ở bên trong vòng tròn này.
Lúc trước Canh Thần làm tuần sứ, lúc muốn tuân thủ quy tắc, dự định mang đội đến dương gian diệt trừ cái nơi “tràn đầy dơ bẩn” này đi, lúc đó còn bị đối phương dùng quan hệ giải quyết.
Hiện tại.
Đối phương lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với một bộ đầu nho nhỏ như mình đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận