Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1269: Một tổ khỉ (1)

- Ầm!
Vali hành lý trực tiếp bị đạp nát, ngay cả những thứ bên trong cũng đều hóa thành cát bụi.
Ông chủ Châu lười nói thêm một câu nào với cái thứ dị dạng kia, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn tâm trạng của đối phương một cái.
Giết anh ta, là bởi vì hành động của anh ta, mới vừa rồi còn khiến cho một người phụ nữ nhảy lầu tự sát.
Đương nhiên.
Đây chỉ là mượn một cái cớ đường hoàng chân chính.
Nguyên nhân thật sự rất đơn giản.
Không vừa mắt anh ta.
Rất nhiều người đều rất ghét mấy kẻ làm gái còn muốn lập đền trinh tiết, nhưng cái này hành vi thực sự rất thoải mái, vẫn luôn vẫn luôn thực sự đã đó.
Lúc Châu Trạch cho một cước đạp nổ cái vali kia.
Trên mặt người đàn ông kia lộ ra một tia tuyệt vọng.
Xong rồi.
Lá cây thuốc lá của gia gia không còn nữa rồi.
Anh ta không giống với Đan Đan, Đan Đan chỉ có thể đánh nhau, câu nói này có một tầng ý nghĩa khác, chính là Đan Đan không dùng đầu óc được bao nhiêu.
Còn người đàn ông này sẽ dùng đầu óc, anh ta phải động não, từ hơn một trăm năm trước, lúc anh ta ở trên núi thấy gia gia đang hái thuốc, anh ta đã cố ý chạy tới, học theo mấy người trên núi bày ra dáng vẻ hành lễ với gia gia nên mới được gia gia thu về.
Làm người.
Không đúng.
Làm người.
Dù sao cũng phải không ngừng tìm kiếm đường lui cho mình mới được.
Ông chủ Châu xách nguyên liệu nấu ăn, đi về phía người đàn ông, anh chuẩn bị hỏi một vài vấn đề, tỷ như rốt cuộc tình huống ở nơi này là như thế nào.
Đồng thời.
Anh còn phải thông báo một tiếng cho Hứa Thanh Lãng, hỏi cậu ta xem thử có thể làm được món óc khỉ hay không.
Chẳng qua là.
Còn không chờ Châu Trạch mở miệng.
Người đàn ông đã lập tức cúi người, khom lưng, rất cung kính mà nói:
- Mời ngài, còn nơi này, chờ lát nữa tôi sắp xếp người dọn dẹp là được, không có việc gì cả.
Châu Trạch nhìn anh ta cung kính như vậy, giống như là đang nhìn thấy phần ăn óc khỉ thứ hai đang cung kính, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Người đàn ông nhìn thấy Châu Trạch cười.
Trong lòng anh ta cũng buông lỏng được một chút.
Hô.
Xem ra vị đại nhân vật này vẫn tương đối hài lòng với anh ta.
Cũng không coi là quá tệ, nếu như chỗ của gia gia không về được nữa, có thể đầu nhập vào thành thủ hạ của vị đại nhân vật này, cũng không coi là quá thiệt thòi.
Đợi sau này gia gia tìm tới, mình cũng có một người chống lưng.
Người đàn ông lật mặt rất dứt khoát, không có dùng hình, cũng không có giáo dục tư tưởng, thậm chí cũng không bắt anh ta, anh ta cũng đã chủ động phản bội rồi.
Bởi vì anh ta biết rõ.
Trước kia gia gia không nuôi khỉ.
Lúc trước gia gia nuôi chồn Siberi.
Sau đó bởi vì mấy con chồn Siberi này mắc sai lầm, bị gia gia kho tàu hết.
Từ đó về sau, gia gia mới bắt đầu nuôi khỉ.
Châu Trạch gật đầu một cái, xoay người, đi trở vào trong tiệm bán đồ chăm sóc sức khỏe.
Nữ nhân viên của tiệm còn đang nằm hôn mê trên đất, cô ta không ngủ thẳng tới buổi chiều thì rất khó tỉnh lại.
Cũng rất thú vị, đi làm cho một bầy yêu quái lại còn có thể như vậy trung thành tuyệt đối như vậy, có ích lợi gì chứ?
Ngồi ở trên ghế sô pha.
Nữ yêu hầu bị Châu Trạch nhét vào bên chân.
Giống như là mới đi chợ mua thức ăn về, lúc về ghé lại ngồi ở cửa nhà hàng xóm một chút, tùy ý đặt giỏ thức ăn ở một bên chân vậy.
- Anh...
Châu Trạch vừa mới nói ra một chữ.
Người đàn ông lập tức nói tiếp:
- Ngài muốn biết cái gì tôi lập tức nói cho ngài cái gì, chờ lát nữa tôi sẽ nói hết đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho ngài.
- Trước đó, ngài muốn uống chút gì không? Trà hay là thức uống?
- Hồng trà.
- Được rồi, ngài đợi một lát.
Người đàn ông đi pha trà.
Rất nhanh.
Một ly hồng trà được đưa tới.
Châu Trạch nâng chung trà lên, uống một hớp, lúc này cau mày nói:
- Còn độc dược không?
- Sao?
Người đàn ông sợ hết hồn, lập tức giải thích:
- Oan uổng quá, đây thật sự chỉ là hồng trà thôi mà, tôi không dám...
Châu Trạch chỉ chỉ nữ nhân viên đang nằm dưới đất:
- Thuốc độc của cô ta, cho tôi một chút.
- Ầy...
Người đàn ông nhìn vào mắt Châu Trạch, sau khi xác nhận được là Châu Trạch không nói đùa, mới lúng túng lại không bất lịch sự mà chạy đến bên cạnh nữ nhân viên của tiệm, móc ra một cái bình nhỏ từ trong túi của cô ta, cho một chút chất lỏng màu đen vào trong ly trà của Châu Trạch.
Châu Trạch lần nữa nâng ly trà lên.
Uống một hớp.
Ừm.
Chính là mùi vị này.
Hài lòng.
Ông chủ Châu hơi nâng tay lên, lúc đang chuẩn bị ra hiệu đối phương có thể nói, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của Hứa Thanh Lãng.
- Alo, lão Hứa.
- Lão Châu, anh đang ở đâu vậy?
- Chờ lát nữa tôi chia sẻ địa chỉ qua cho anh, hoặc là tôi mua thức ăn mang về cũng vậy thôi.
- Được rồi, vẫn là để chúng tôi đi qua đi, phía bên anh xảy ra chuyện gì sao?
- Giải quyết xong rồi.
- Đúng rồi, anh hỏi tôi có thể làm được óc khỉ hay không là có ý gì?
- Anh có làm được hay không?
- Biết làm, làm não hoa tiêu hồn này, dùng tiêu cay hoặc là dây tiêu hoặc là giữ nguyên vị chỉ trừ mùi tanh thôi.
- Như vậy có phải là quá chà đạp đồ tốt hay không? Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, lần sau có muốn cũng không có nữa đâu.
Châu Trạch vừa nói chuyện điện thoại vừa cười một tiếng với người đàn ông vẫn luôn cung kính ở trước mặt mình.
Người đàn ông lập tức thu nụ cười trở về, cực kì thụ sủng nhược kinh, anh ta thu hết giác quan nhạy bén của mình, không dám đi nghe trộm nội dung trong điện thoại của Châu Trạch, bởi vì anh ta biết rõ, loại đại nhân vật thế này, bất kì động tác nhỏ nào của bạn ở trước mặt người đó, đều không gạt được người ta.
Lúc này.
Người đàn ông lập tức cung kính mà nói:
- Đúng vậy, thứ tốt cũng không thể làm hỏng được, ngài muốn tìm đầu bếp sao? Ngài có thể tìm tôi nha, tôi làm cơm cho gia gia mấy chục năm nay, khẩu vị của gia gia cũng cực kì kén chọn, thế nhưng tôi còn có thể phục vụ cho người hài lòng đấy.
Châu Trạch phất tay một cái với anh ta, tỏ ý không cần làm phiền anh.
Tự mình hầm mình, hệ số độ khó cũng có chút cao rồi.
- Tôi đang tới đấy.
- Được rồi, tôi chờ anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận