Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1570: Cầu cứu (1)

Châu Trạch đứng ở hàng đầu tiên.
Hai tay đặt ở trước người, mắt hơi khép hờ.
Lâm Khả ở sau lưng thì lại hơi có vẻ khẩn trương, Lưu Sở Vũ ở bên cạnh thì có thể thấy rõ sự hưng phấn của anh ta.
Hài cốt của Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường vẫn chưa lạnh.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Khả cùng Lưu Sở Vũ đi tới được bước đường ngày hôm nay, đều tương đối không dễ dàng, lúc trước khi bị Châu Trạch cưỡng chế thu vào làm thủ hạ, hai người đều đã từng cho là tiền đồ bản thân đã xong đời rồi.
Ai ngờ được lại là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn chứ.*
(*Câu thơ của Lục Du, Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý chỉ việc tưởng vào tuyệt cảnh, ai ngờ lại thấy được hy vọng)
Con đường này, đi được cũng không dễ dàng, mọi người là buộc đầu ở ngang hông mà xông tới, ngay mới mấy ngày trước đây, còn có hai vị đồng đội hy sinh vào đêm trước khi thăng quan tiến chức đấy.
Trương lão đầu ho khan hai tiếng.
Chậm rãi đứng lên.
Thân thể của đứa bé trai lại cố ý để lộ ra một loại tuổi già sức yếu, lộ ra vẻ rất nửa nạc nửa mỡ.
Ánh mắt của ông ta quét qua đám quần chúng đang vỗ tay ở bên dưới.
Chú ý quét qua gương mặt của lão Trương một chút.
Thở dài.
Sau đó lại đổi thành một tia nghiêm túc cùng trang trọng.
Lòng bàn tay mở ra.
Trong lòng bàn tay của ông ta xuất hiện một mảnh lụa màu vàng kim.
Nhìn qua, lại có vẻ rất tương tự với thánh chỉ thời cổ đại.
Mở quyển trục ra.
Trương lão đầu trầm giọng bắt đầu đọc:
- Phụng...
Dừng lại một chút.
Trương lão đầu tiếp tục nói:
- Trước giờ bộ đầu của Thông Thành, Châu Trạch, trung thành với cương vị, lập được thành tích xuất sắc, nay được sắc phong lên vị trí Tuần sứ, trừ phạm vi Thông Thành, còn quản lý, hai thành phố Dương Châu và Thái Châu.
- Chuyện này có nghĩa là, sau này ông chủ Châu không chỉ trấn giữ tuần sứ của Thông Thành, đồng thời, hai thành phố Dương Châu và Thái Châu cũng thuộc quyền quản lý của ngài, sau này, bộ đầu của hai thành phố này cũng sẽ mang cấp dưới đến đây để ra mắt ngài.
- Trước đó ông đọc là phụng cái gì, làm sao không đọc ra?
Lão đạo có chút hiếu kỳ hỏi luật sư An ở bên cạnh.
- Chỉ là mấy lời nịnh bợ Cửu Thường Thị mà thôi, dù sao thì cũng là mấy lời vô nghĩa, cho nên không đọc thôi. - Luật sư An hồi đáp.
Lão đạo sửng sốt một chút, theo bản năng nói:
- Ở bên dưới còn trung thành với cương vị gì đó, không phải lại càng hồ…
Lúc này luật sư An cực kì thẳng người.
Lão đạo lập tức che miệng lại.
- Tuần sứ Châu, tiến lên nhận phong!
Lúc này, ngược lại Châu Trạch cũng không làm bộ làm tịch làm gì, dù sap trong phòng cũng đều là người nhà mình, cũng không cần thiết phải diễn cho ai xem, tự nhiên, cũng không có hứng thú đi học theo những gì Napoléon đã làm với Giáo hoàng lúc trước.
Tiến lên trước, tiếp nhận tấm vải màu vàng, lại đặt lệnh bài bộ đầu của mình lên bên trên, lúc này cả hai dung hợp, phóng ra ánh sáng nhàn nhạt, ngay sau đó, một tấm cáo mệnh sắc phòng màu vàng kim sẫm cũng chính là thứ được gọi là văn tự xuất thân, xuất hiện ở trong tay Châu Trạch.
Giờ khắc này, từ nơi xa thẳm, Châu Trạch cảm giác được sức không chế và năng lực cảm giác của bản thân đối với những oán khí và quỷ khí ở chung quanh, có sự tăng lên rõ rệt.
Cho nên, nhiều khi, bạn không thể không bội phục sự trâu bò của Đệ nhất.
Sau khi thời đại Phủ Quân kết thúc, lại trải qua thời đại của Thập Điện Diêm La, thời đại của Cửu Thường Thị, nhưng hệ thống này, lại vẫn được giữ lại, chuyện này đã đủ để có thể thấy được sự kinh khủng của Đệ nhất rồi.
Ít nhất thì trên phương diện năng lực đặt nền móng, thì lợi hại hơn Chu Trùng Bát* năm đó nhiều.
(*tên ban đầu của hoàng đế Chu Nguyên Chương)
Trương lão đầu đứng dậy, sau khi rời khỏi tế đàn.
Trực tiếp quỳ một gối xuống ở trước mặt Châu Trạch.
Trầm giọng nói:
- Ti chức Trương Vệ Vũ, chúc mừng ông chủ thăng chức!
Một vị phán quan đại nhân, lại quỳ gối với một tuần sứ, nếu nói ra, đủ khiến cho một đám người ngã nát mắt kính đi, nhưng ở nơi này, thế nhưng lại có vẻ bình thường như vậy.
Trong miệng luật sư An lẩm bẩm mắng một câu:
- Để cho ông vượt lên trước.
Ngay sau đó.
Luật sư An cũng quỳ xuống.
Cao giọng nói:
- Tiểu An Tử, đời đời làm tay sai môn hạ của tiệm sách, đời đời trung thành thiên địa chứng giám cho tấm chân tâm của tôi.
- Chúc mừng ông chủ thăng chức!
Lần này.
Tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống.
Có người gọi ông chủ, có người gọi đại nhân, tiếng chúc mừng không dứt.
Ngược lại Châu Trạch lại không bởi vì vậy mà cảm thấy choáng ngợp, một số thời khắc, thật sự là người trong giang hồ thân bất do kỷ, thật ra thì đối với vị trí tuần sứ này, anh cũng không có bao nhiêu hứng thú, nếu có, cũng chỉ mong thuận tiện một chút mà thôi.
Nhưng bản thân anh lười không sao, chỉ là nếu không suy nghĩ vì mình thì cũng phải suy nghĩ vì cấp dưới nha?
Người làm ông chủ như anh không tiến lên, thì thuộc hạ phải leo lên bằng cách nào đây?
- Đứng lên đi.
Tất cả mọi người đứng lên.
Châu Trạch cầm văn tự xuất thân đi qua một bên.
Sau đó.
Là Lâm Khả cùng với Lưu Sở Vũ.
Hiện tại hai người bọn họ đều thắng chức lên thành bộ đầu.
Vốn dĩ hôm nay Trịnh Cường cùng Nguyệt Nha cũng có thể tấn thăng lên thành bộ đầu, dù sao, năm quỷ sai thủ hạ của ông chủ Châu, ngoại trừ lão Trương tích điểm không đủ ra, những người còn lại, đều đã đủ.
Bởi vì nguyên nhân của Châu Trạch cùng với việc địa ngục tạm đóng, cho nên trì hoãn cho tới bây giờ.
Mỗi một bộ đầu đều có thể thêm thu năm quỷ sai cấp dưới, khai chi tán diệp, chính là bắt đầu như thế.
Lễ sắc phong kết thúc.
Sau đó.
Chính là mở tiệc.
Tất cả mọi người uống không ít, nhưng lại không có một ai uống say cả.
Sau khi tan tiệc.
Lão Trương tự mình lái xe đưa tổ tông của mình đến nhà ga.
Trương lão đầu vẫn phải đến những nơi khác tiến hành sắc phong.
Châu Trạch cũng không ở lại bên dưới quá lâu, rất nhanh liền tắm rửa sau đó cùng Oanh Oanh đi lên lầu.
Ngược lại là luật sư An, mang theo một đám lớn người của tiệm sách, ngồi quây quần chung một chỗ, ở giữa đặt hạt dưa với đồ uống và nước khoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận