Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1640: Ổ chó (1)

Ánh sáng màu xanh lục, sống chết quấn vòng chặt lấy Doanh câu, Doanh câu không nhúc nhích, bạn có thể lý giải thành anh ấy đã bị nhốt lại rồi, cũng có thể lý giải thành, anh ấy không cần động đậy.
Chẳng qua là, Châu Trạch cảm nhận được chút cảm xúc tịch mịch.
Là thất vọng sao?
Thất vọng vì gã ta, phản bội?
Hay là.
Thất vọng với bản thân năm đó, tuy nói đã từng trấn áp một đời, nhưng đến cuối cùng lại không thể để lại được gì cả, thậm chí, không thay đổi được cái gì cả.
Rơi vào kết cục.
Kết cục thật sự là bị chúng bạn xa lánh.
Giữa song phương, tâm ý tương thông, cho nên lúc này, ông chủ Châu có thể chạm tới “nhịp tim” của Doanh câu một cách rất rõ ràng, cảm nhận được tâm trạng của anh ấy rất rõ ràng.
Nhưng.
Sự cô đơn này.
Cũng chỉ là một tia mà thôi.
- Ầm!
Vương tọa bạch cốt phóng lên cao.
Tản ra uy áp cực kỳ kinh khủng.
Vào lúc này, khoảng khe nứt không gian này bắt đầu rung chuyển kịch liệt, thậm chí, một vài vị trí còn xuất hiện vết nứt.
Bầu trời chật hẹp, trong nháy mắt lại bị màu tối đen nhuộm dần, giống như thể U Minh Chi Hải đã sớm biến mất kia, vào lúc này lại xuất hiện một lần nữa.
Vương tọa bạch cốt từng trôi lơ lửng rất lâu ở trên U Minh Chi Hải, ở bên trong không gian ảo ở sâu trong linh hồn của Châu Trạch, Vương tọa bạch cốt cùng U Minh Chi Hải gần như là một.
Cho nên, sau khi Vương tọa bạch cốt thực sự bị kích phát lên, dẫn tới xuất hiện hư ảnh của U Minh Chi Hải, cũng là một chuyện rất bình thường.
Từng khuôn mặt bởi vì tức giận mà trở nên nhăn nhó bắt đầu trôi nổi ở chung quanh Vương tọa bạch cốt.
Gã sai vặt là một người giới thiệu.
Mà bọn họ - những kẻ ở chung quanh Vương Tọa.
Chính là những kẻ áp trục tiếp theo.
Oán niệm của bọn họ hào hùng, tích góp đã lâu, bây giờ, cần phải bộc phát ra ngoài.
Ánh mắt của Châu Trạch, rơi vào bên trên Vương tọa bạch cốt.
Thật ra thì, tòa Vương tọa này, đã có chút xa lạ.
Giống như cái gương kia – thứ mà đến hiện tại vẫn được bọc ba tầng trong ba tầng ngoài ở chỗ lão đạo.
Năm xưa.
Chắc chắn nó cũng là một món pháp khí nổi tiếng phong hoa một thời.
Nhưng sau đó, lại hư hại xuống cấp, cuối cùng còn cuối cùng còn tạo ra cái thứ quái thai như sư phụ của Hứa Thanh Lãng.
Mà tòa Vương tọa kia, từ sau khi Doanh câu mất đi thì đã trôi nổi ở bên ngoài, đã nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn cũng sẽ phát sinh một vài thay đổi.
Bị bộ tộc này nghiên cứu, bị đám ma thần thay đổi;
- Ông!
Vương tọa trôi lơ lửng đến trên đỉnh đầu của Châu Trạch.
Bốn phía.
Truyền đến từng trận tiếng gào thét thảm thiết.
Bọn họ rất hưng phấn.
Bởi mối ân oán đã kết từ thời kỳ Thượng cổ, vào ngày hôm nay, dường như có thể được giải quyết rồi.
Mấy năm nay, cũng khổ cho bọn họ.
Tuy nói năm đó bị Doanh câu săn đuổi, xem như đồ ăn, làm rượu để uống, làm đệm mà nằm, nhưng ít ra vào thời đại đó, bỏ qua một ngoại lệ duy nhất là Doanh câu, bọn họ cũng được tính là nhân vật nổi tiếng danh chấn một phương đi.
Mà trong những năm tháng qua, bọn họ lại chỉ có thể dựa vào chuyện đạt thành hợp tác với những thứ “người không ra người quỷ không ra quỷ” này, để đổi lấy một chút huyết thực, chuyện này, đối với bọn họ mà nói, thật sự là một loại sỉ nhục mà.
Sự hiện hữu của bọn họ, thật ra thì rất dị dạng, thậm chí, còn không được tính là một sinh mệnh hoàn chỉnh, chẳng là chỉ là “linh hồn”, hoặc là, không bằng một “ý thức”.
Mà thứ gọi là ký kết hiệp ước, trên bản chất, chằng qua là đưa ý thức vào bên trong cơ thể của bộ tộc này, vận dụng kinh nghiệm cùng với sự hiểu biết đối với sức mạnh của mình.
Cũng không khác với chuyện thỉnh đại thần đông bắc lắm.
Thế nhưng những thủ đoạn này cũng chỉ có sơn thần dã quái mới đi chơi trò lừa bịp này, bọn họ, bởi vì trì ý thức của chính mình vẫn còn tồn tại, còn phải nắm lỗ mũi mà tiếp tục làm, thật sự là một loại khuất nhục rất dài.
Đương nhiên, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể có hai mặt, ít nhất, bọn họ không cần lo lắng chuyện Hiên Viên kiếm.
Vương Tọa bắt đầu ép xuống.
Áp lực kinh khủng xếp chồng từng tầng xuống.
Cả ngọn núi.
Vào lúc này đều đã bắt đầu bị ép xuống.
Một vài hang động đa bắt đầu sụp đổ, bóng đen ở bên trong cũng theo đó mà tan biến.
Càng nhiều hơn là những bóng đen bắt đầu tứ tán khắp nơi, thoát khỏi hang đá nơi mình sinh sống.
Sáu người mang mặt nạ ở trên cái bệ tròn kia, vẫn đứng ở nơi đó.
Lão Đới gần như là phát điên mà rống giận xông lên, muốn giúp Châu Trạch trốn thoát, nhưng lại bị gã sai vặt vung tay một cái hất bay đi.
Lực giam câm mạnh mẽ trực tiếp khóa chặt lão Đới lại.
Đây cũng không phải là đang nói rốt cuộc thì gã người hầu kia mạnh như thế nào, chỉ bởi vì đối mặt với lão tổ tông từ thuở ban đầu, nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn cùng với sự áp chế theo bản năng, thực sự là quá rõ ràng.
Hơn nữa, đến cái thế hệ này của lão Đới cũng đã sớm bị lai giống ở một trình độ nhất định, cảm giác giống như khi Hải thần đại nhân nhìn thấy rồng thực sự vậy.
- Ăn cây táo rào cây sung, ý nghĩ hão huyền gì đó.
Bàn tay của gã người hầu vung lên.
Lão Đới bị đánh bay ra ngoài, cơ thể vỡ nát hơn phân nửa, sau khi bị đập vào nơi xa xa, không rõ sống chết.
- Chủ nhân, thời đại của ngài, đã kết thúc rồi, tại sao, lại không hiểu được đạo lý nên yên nghĩ vậy chứ?
Gã người hầu híp mắt, nói với Châu Trạch.
Giờ phút này, gã rất hưởng thụ khoảnh khắc này, mặc dù biểu hiện của gã, có chút dáng vẻ của tiểu nhân đắc chí, nhưng đổi lại là ai đặt vào vị trí này, thật ra thì cũng rất khó khống chế được bản thân không để lộ ra dáng vẻ này.
Châu Trạch vẫn không để ý tới gã.
Mà là.
Đưa tay ra.
Lúc này, đôi mắt của gã sai vặt đã trợn trừng.
Châu Trạch.
Lại còn có thể nhúc nhích được?
Nhưng theo Vương tọa bạch cốt tiếp tục ép xuống.
Thân thể của Doanh câu cũng khẽ run lên, cánh tay vừa mới nâng lên, không tự chủ được lại rơi xuống.
Bên trong Vương tọa bạch cốt, trên dưới một lòng, bọn họ giống như một luồng khí linh đang ngưng tụ lại với nhau, lúc này, lại đoàn kết khác thường, đó chính là phải đồng tâm hợp lực, trấn áp Doanh câu ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận