Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1745: Tôi là do bạn nối khố của anh giới thiệu tới (1)

Châu Trạch đứng dậy, đi tới.
Tiểu Hầu Tử nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch, nó vốn dĩ rất hoạt bát linh động, thật ra thì từ khi trở về từ Tam Á, cũng đã có gì đó không đúng, phảng phất như thể bị rút sạch hết cả tinh khí thần, không còn hoạt bát như trước nữa.
Trên đường trở về, Châu Trạch quá mệt mỏi, thật đúng là không để ý đến nó được bao nhiêu.
Lúc này nhìn dáng vẻ này của nó, ông chủ Châu đã không còn gì để nói, đi tới, nhìn thêm vài lần, liền lại xoay người, đi trở về đi, tiếp tục uống cà phê của mình.
Thế nhưng Đời cuối cùng người ta cũng đã ra ngoài rồi, vậy còn có thể làm sao được nữa, chẳng lẽ anh lại ép ông ta trở về để đổi lão đạo ra hay sao?
Trước không nói đến việc rốt cuộc chuyện này có bao nhiêu phần khả thi, mấu chốt là bên chỗ anh đã cách lúc Hiên Viên kiếm giáng xuống cũng không còn bao lâu nữa, nói không chừng, mặt trời sáng ngày mai vừa lên, thì Hiên Viên kiếm cũng đã tới trước tiệm gõ cửa rồi.
Ngược lại thì thời gian của anh cũng không còn được bao nhiêu, cũng sẽ không tồn tại loại khả năng sẽ trải qua phần đời còn lại trong áy náy nữa.
Cho nên.
Vẫn là nên cố gắng tận hưởng ánh mặt trời ngày hôm nay đi.
Một chiếc xe con, dừng ở cửa của tiệm sách.
Luật sư An như người hầu tháp tùng, sau khi xuống xe thì sẽ bận rộn giúp mở cửa xe, lại ân cần đưa bàn tay của mình che ở trên vị trí trần xe, để lão đạo đi ra từ trong xe.
Một màn này, đương nhiên bị Châu Trạch nhìn thấy trong mắt.
Nói thật, thủ hạ nhà mình lại hao hết tâm tư mà đi thiểm người khác như vậy, thật sự ông chủ Châu cũng không tức giận bao nhiêu.
Đời này của An Bất Khởi cũng không dễ dàng, cả đời làm kẻ xấu người gian, nhưng bởi vì một lần vì tình yêu mà đầu óc nóng lên tống tiễn tất cả, người ta đã phục vụ cho anh làm hết việc này tới việc kia lâu như vậy, vào lúc này, nếu như người ta muốn chạy đi tìm tiền đồ tốt đẹp, ông chủ Châu cũng có thể hiểu được.
Nếu để cho An Bất Khởi bận rộn nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu lại, cũng không đạt được thứ gì từ chỗ của anh, bản thân ông chủ Châu cũng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cầm muỗng lên, thả hai viên đường vào phần cà phê còn sót lại ở trong ly, từ từ khuấy đều.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm thấy hình như cảnh giới tư tưởng của mình lại tăng lên không ít.
Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là người sắp chết nói lời tốt đẹp sao?
Ha ha.
- A, ông chủ, hôm nay thức dậy thật sớm nha.
Luật sư An đẩy mở cửa ra thì đã nhìn thấy ông chủ nhà mình ngồi ở bên đó, lúc này lập tức cảm thấy một trận lạnh lẽo đánh thẳng vào sống lưng của mình.
- Ừm.
Châu Trạch tiếp tục uống cà phê.
Lão đạo thì đã đi tới trước quầy bar, ánh mắt đảo quanh khắp bốn phía, cuối cùng, đưa ánh mắt của mình đáp ở trên người tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử cũng đang nhìn ông ta, chẳng qua chỉ là, trong ánh mắt của tiểu Hầu Tử tràn đầy một luồng đỏ rực, trong tiệm sách, cũng bắt đầu từ từ xuất hiện một luồng yêu khí.
Hiển nhiên, tiểu Hầu Tử thật sự không nghĩ tới chuyện lão đạo này có tiền đồ hơn, bắp đùi càng to hơn lão đạo trước kia.
Nó chỉ đơn thuần cho là, người trước mắt này, đã thay thế ông nội của mình.
Đôi mắt của Hầu Tử còn quý hơn mắt người, bởi vì, trong mắt chúng nó, không cho phép có một hạt cát.
Lão đạo nhìn tiểu Hầu Tử, khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười.
Mà nụ cười này, ở trong mắt tiểu Hầu Tử, chính là một loại giễu cợt cực kì lớn.
Lửa giận, luôn cần tìm một đường tắt để giải tỏa ra ngoài.
- Grào!
Một tiếng rít, phát ra từ trong miệng tiểu Hầu Tử, hơn nữa, thậm chí nó còn trực tiếp đánh về phía lão đạo.
Cơ thể ở giữa không trung, bắt đầu lớn hơn, Yêu Hầu với hung diễm cuồn cuộn, trong nháy mắt đã xuất hiện.
Luật sư An theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nhưng cũng không trở thành kinh hoảng mất khống chế.
Bạch Hồ - người vốn đang ở bên cạnh tiểu Hầu Tử cùng quạt mắt cho nó, thì lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt, ngược lại lại có chút ân cần và lo lắng.
- Ha ha ha…
Lão đạo cười sảng khoái một tiếng.
Đưa tay về phía trước và bắt lấy.
Trong phút chốc.
Phảng phất như thể, trong một khoảnh khắc khoảng không gian ở phía trước đã bị đóng băng lại…
Sức mạnh bốn phía bắt đầu bị ép lại một cách điên cuồng.
Vào lúc này, yêu khí mà tiểu Hầu Tử tiết ra lại không kiểm soát được mà bắt đầu rót ngược lại.
Thân hình.
Lại càng là lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà thu nhỏ lại.
- Ba!
Tay của lão đạo, bắt được phần lông trên đầu tiểu Hầu Tử.
Một khắc trước còn là Yêu Hầu tràn đầy lệ khí, trong nháy mắt, thì đã áp chế xuống.
Rốt cuộc thì trình độ chênh lệch quá lớn, cho dù bạn dùng hết toàn lực, nhưng ở phía bên người ta, cũng chỉ là chuyện đơn giản như trở bàn tay mà thôi.
Tiểu Hầu Tử vẫn còn đang nhe răng trợn mắt, bày ra dáng vẻ như muốn cắn người.
Lão đạo trở ngược tay bắt lấy phần đuôi của tiểu Hầu Tử, treo ngược nó lên.
Tay còn lại thì ở trên mông tiểu Hầu Tử:
- Ba!
- Ba!
- Ba!
Liên tục mấy tiếng giòn vang.
Mỗi một lần đánh xuống, thân thể của tiểu Hầu Tử lại run lên một cái.
Sau khi liên tiếp đánh xuống rất nhiều lần, tiểu Hầu Tử phảng phất như bị đánh đến choáng váng vậy, mơ mơ màng màng, cứ như vậy mà bị người ta nắm đuôi treo ngược lên đến mức lung lay chóng mặt.
Lão đạo cũng không đánh nữa, đưa tay gãi gãi phần lông ở sau cổ của tiểu Hầu Tử.
Sợi lông màu tím ở giữa, ông ta cũng không quá thích, còn hai sợi màu khác ở hai bên, ngược lại thì sờ tới sờ lui, không nỡ buông tay.
Toàn bộ quá trình.
Châu Trạch đều chỉ tiếp tục ngồi ở nơi đó tự uống cà phê của mình.
Phủ Quân cũng không phải là Ngọc Hoàng Đại Đế, tiểu Hầu Tử cũng không phải Đấu Chiến Thắng Phật*, nếu như Phủ Quân thật sự có thể bị tiểu Hầu Tử đánh ngã xuống, ông chủ Châu còn vui vẻ xem trận náo nhiệt này đây.
(*Tôn Ngộ Không)
Luật sư An thì đang ôm bức họa, yên tĩnh đứng ở bên cạnh.
- Là một Hầu Tử tốt đấy.
Lão đạo cảm thán nói:
- Hầu Tử cũng rất giống với chó, không chê nhà nghèo, nuôi đến quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận