Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1530: Máy thu kinh nghiệm! (1)

Vốn dĩ tổng điểm thi đầu vào của các trường đại học ở Giang Tô rất thấp, chỉ có hơn bốn trăm điểm, cho nên chênh lệch điểm sẽ rất sat nhau, Châu Trạch nhớ vị bạn học kia, thật ra thì thành tích học tập của người đó rất bình thường, ở cả lớp thì người đó thuộc về top cuối, nhưng nguyên nhân bởi vì dựa vào quan hệ trong nhà, lấy được tư cách trúng tuyển vào trường thể thao đặc biệt, trực tiếp cộng thêm tám mươi điểm, tương đương với việc thi nhiều hơn người khác một môn.
- Đó thì tính là gì chứ.- Lão đạo đang lái xe cũng không nhịn được mở miệng nói:
- Nhớ mấy năm trước, bần đạo đi loanh quanh mấy nơi ở lân cận Tứ Xuyên để kiếm miếng cơm, vẫn còn chưa ở lâu dài ở Dung Thành đâu, ở trong một huyện cấp dưới, có một trường tiểu học.
- Lúc đó, bần đạo có tới đó tài trợ, bởi vì vừa kiếm được ít tiền, đi buôn không ít đồ dùng học tập đồ dùng hàng ngày để đi tài trợ.
- Quả thật là điều kiện sống và học tập ở nơi đó rất khó khăn, nhưng có một chuyện lại càng khổ hơn nữa, toàn trường hơn một ngàn học sinh, chỉ có một học sinh người Hán.
- Đó thật đúng là thua từ vạch xuất phát rồi. - Lão Trương lắc đầu một cái.
- Ồ, trước mặt kẹt xe rồi, xảy ra tai nạn xe cộ sao?
Lão đạo đạp chân phanh, trước mặt đã bị ngăn lại.
- Hình như là va chạm từ đằng sau. - Lão Trương nói.
Cảnh sát giao thông vẫn còn chưa tới, lão Trương xuống xe để kiểm soát tình huống ở trước mặt trước, đợi cảnh sát giao thông chạy tới sau đó mới đổi ca.
Đối với chuyện này.
Châu Trạch và lão đạo cũng không nói gì, sau khi hai người dừng xe ở bên đường, cũng xuống xe, đứng ở dưới một bóng cây ở bên cạnh.
Mặc dù đã hoàng hôn, nhưng thời tiết vẫn oi bức như trước, đứng ở dưới bóng cây có thể có thêm chút mát mẻ, nhất là đối với Châu Trạch mà nói, từ trước tới giờ anh luôn là người thích lạnh không thích nóng.
Ở Văn Miếu ở bên cạnh, vẫn đông người như trước, đoán chừng có một số phụ huynh có thể sẽ đến đốt hương trong cả ba ngày, một mạch cho đến khi kì thi tuyển sinh đại học kết thúc.
Nếu thi được tốt mà nói, có lẽ sẽ còn lại mang theo con cái tới trả lễ, nếu như kết quả thi không lý tưởng mà nói.
Thì chính là:
Phi, quả nhiên là mê tín phong kiến không thể tin được mà!
Đúng lúc này.
Đột nhiên, nhìn là là Châu Trạch đã nhìn thấy thứ gì đó, theo bản năng mà nhìn về hướng bên kia.
Ở trong khu rừng bên ngoài Văn Miếu, còn rất nhiều người đang tập trung, bọn họ đang thắp hương cho một tảng đá.
Bên ngoài của tảng đá, hiện lên màu đen tím, hoàn toàn không giống với những tảng đá bình thường, hẳn là một loại khoáng vật nào đó.
Vào Văn Miếu, bái lạy thêm một cái cũng không lỗ lã gì, người ta lạy tôi cũng cùng bái lạy theo gió là được rồi, ngược lại chuyện này cũng rất dễ hiểu.
Nhưng ngay mới vừa rồi, Châu Trạch đã bắt gặp được một tia sáng màu đỏ từ chỗ tảng đá.
Lúc nãy vừa mới gặp nhau không được bao lâu, đến bây giờ lại gặp lại ở nơi này?
Có duyên như vậy sao?
Hoặc giả nên nói là, cái thứ mà trước đó anh đã nhìn thấy ở trên mảnh ruộng ở trấn Hưng Nhân kia chẳng qua chỉ là một phân thân thôi sao?
Nghĩ đến chuyện cái thứ này không chỉ có một mà thậm chí còn có thể rất nhiều phân thân tán loạn ở trong Thông Thành.
Ông chủ Châu lại có một loại cảm giác cả người không được tự nhiên.
Địa Ngục Chi Môn còn chưa mở ra, dẫn đến hiện tại ngay cả chuyện làm ăn mà anh cũng không cách nào làm ăn được, tiền âm phủ thì lại càng là kiểu đã rất lâu rồi không được nhìn thấy, kết quả lại còn có người cướp chén cơm kinh doanh ở ngay trên đầu của mình, dù là chuyện kinh doanh này anh không phù hợp để làm cũng không biết phải làm như thế nào, nhưng vân rất khó chịu.
Lần này.
Châu Trạch cẩn thận hơn một chút.
Cố ý ẩn giấu hơi thở của mình, tránh cho lại đánh rắn động cỏ một lần nữa.
Chờ sau khi đến gần, ánh mắt Châu Trạch vẫn tập trung đặt ở bên trên tảng đá, ngược lại thì tảng đá kia lại không lại lộ ra tia sáng đỏ đặc thù gì nữa, ngay sau đó, tầm mắt của Châu Trạch đảo quanh ở trong đám người ở chung quanh.
Một lão thái bà chống quải trượng ngồi ở vòng ngoài rơi vào trong mắt của Châu Trạch.
Dường như lão thái bà cảm ứng được, lảo đảo đứng lên, nhìn sắc trời một chút, bộ dạng giống như là chuẩn bị trở về nhà, đi về một phương hướng khác.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Nhạy bén như vậy sao?
Châu Trạch không dám áp quá sát, chỉ duy trì khoảng cách xa xa, rất sợ lại kích động đến đối phương, cứ như vậy, vừa che giấu khí tức vừa đi theo lão thái bà đến đây.
Lão Thái Bà hơi nghi hoặc một chút mà lượng hai vòng ở trong khu rừng.
Dường như là có chút ngạc nhiên không biết rốt cuộc tín hiệu cảnh báo mới vừa rồi đến từ nơi nào.
Cuối cùng.
Bà ta lại quay trở về.
Ngồi lại ở vị trí ban đầu.
Mà ông chủ Châu – người vẫn luôn chờ đối phương đi tới chỗ sâu ít người ở trong rừng mới tiện hạ thủ, hiện tại anh hơi có chút bối rối, chẳng qua là lúc này cũng không để ý nhiều đến như vậy, thả ra thêm chút sát khí che giấu cảm giác của những người chung quanh sau đó bắt thứ này lại mới là đúng đắn đi.
Nhưng mà.
Lúc Châu Trạch đang chuẩn bị nhanh chóng ra tay với lão thái bà.
Thì lại nhìn thấy lão đạo cùng với lão Trương cùng nhau đi về phía bên này.
- Ông chủ đâu? - Lão Trương vừa đi vừa hỏi lão đạo.
- Mới vừa rồi vẫn còn đi ở đằng trước tôi đấy, bây giờ không hiểu được, chẳng lẽ là đi vào trong thắp hương rồi sao? - Lão đạo chỉ chỉ Văn Miếu.
- Không phải đã nói là chúng tôi không thể đi vào sao? - Lão Trương chỉ chỉ Văn Miếu có chút không hiểu hỏi.
Trước đó, vẫn là do mọi người ở trong tiệm sách đã từng cảnh cáo anh ấy, nếu không có chuyện gì thì cách những đền miếu kia xa một chút, tuy nói những năm gần đây, đền miếu linh thiêng là lông phượng sừng lân, nhưng lỡ như trúng giải độc đắc thì sao?
- Ông chủ, ngay cả Diêm Vương cũng đã từng giết, chưa nói tới chuyện đi vào, không phải là muốn uống trà thì uống trà sao? - Lão đạo nói đầy nhiệt huyết.
Lão Trương nghe vậy, cảm thấy có vẻ như rất có lý.
- Vậy anh ấy đi vào thắp hương cho ai?
- Ai biết được chứ, cho đứa bé của anh ấy đi.
- Oanh Oanh có sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận