Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 651: Ta nhìn thấy chính là, 5 cái lạc đàn! (1)

Khóe miệng Đại Trường Thu giật giật.
Ăn của tao.
Uống của tao.
Ngày lễ ngày tết.
Tao cũng là người tới đốt lò lạnh lẽo
Cống phẩm huyết thực.
Chưa từng đứt đoạn!
Mẹ đồ giặc.
Đám cô hồn dã quỷ bọn mày không thể rời khỏi phương viên địa giới.
Người khác không thèm để ý tới bọn mày.
Tạp gia lại cung phụng bọn mày mấy trăm năm.
Còn gọi bọn mày là ông nội.
Kết quả.
Bọn mày lại đối xử với cháu trai của bọn mày như vậy sao?
Lâm trận làm phản.
Quỳ xuống trước mặt người muốn giết chết tao?
Còn phải tranh cướp giành giật muốn tới giết tao tế cờ?
Đại Trường Thu chợt cảm thấy mấy trăm năm qua, tâm huyết cúng tế của bản thân mình đều cúng lên thân chó!
Ai nói cổ nhân là người giảng nghĩa khí nhất?
Đi ra.
Để tạp gia đánh chết mày!
Ánh mắt doanh câu như có như không liếc qua Đại Trường Thu.
Trong nháy mắt, Đại Trường Thu như rớt vào hầm băng.
Thân thể cũng bắt đầu phát run lên.
Bởi vì thẳng đến lúc này.
Anh ta mới bừng tỉnh ý thức được một việc.
Đó chính là.
Người có thể khiến đám ma binh ma tướng thiên cổ lưu lại cùng nhau quỳ sát xuống.
Rốt cuộc là ai?
Chủ nhân của U Minh Chi Hải đã sớm là truyền thuyết.
Thậm chí là niên đại của Thái Sơn phủ quân.
Cũng cách hiện tại thực sự quá xa.
Cố sự, truyền thuyết, đương nhiên Đại Trường Thu biết rõ, ngay cả loại tuần kiểm như luật sư An cũng biết, huống chi là anh ta.
Nhưng biết vào đối chiếu người trước mặt vào truyền thuyết.
Nếu không có thời gian giảm xóc thật tốt.
Thật sự là quá khó khăn.
Doanh câu tiến về phía trước một bước.
Thân hình trực tiếp xuất hiện trước mặt ma tướng.
Ma tướng hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống, giờ này khắc này, đáy lòng anh ta tràn đầy kích động, không có chút làm bộ!
- Đông Di tàn quân, nguyện vì tướng quân quên mình phục vụ!
Trán ma tướng chạm đất.
Quỳ nằm dưới chân doanh câu.
- Nguyện vì tướng quân quên mình phục vụ!
- Nguyện vì tướng quân quên mình phục vụ!
- Nguyện vì tướng quân quên mình phục vụ!
Hơn một nghìn ma binh cùng nhau hô to.
Bọn họ khát vọng rời khỏi nơi này.
Bọn họ là Cửu Lê tộc nhân.
Là chiến binh dưới quyền Xi Vưu năm đó.
Dưới sự dẫn dắt của Xi Vưu.
Đám bọn họ từng.
Huyết chiến với Viêm Hoàng!
Xi Vưu chết trận.
Cửu Lê băng tán.
Nhưng không ai có thể khinh thị bọn họ, cũng không ai dám khinh thị bọn họ.
Dù sao.
Bạn cũng phải xem đối thủ của bọn họ năm đó là ai.
Hơn nữa.
Doanh câu cũng biết.
Năm đó, tràng tranh đoạn địa vị Nhân Chủ kia.
Rốt cuộc gian nan tới mức nào.
Lại thảm liệt tới mức nào!
Doanh câu nở nụ cười.
Ma tướng cũng cười.
Nhưng theo tới.
Là doanh câu một cước đạp xuống.
Trực tiếp giẫm lên trên đầu ma tướng.
Tuy là lực đạo thông thường.
Nhưng ngay tiếp theo, anh ta đã đạp cả đầu cùng mũ giáp của tên này lún sâu vào trong lòng đất khô cứng.
Ma tướng không dám phản kháng, hai tay mở ra, đặt trên vùng đất lạnh.
Đông Di tàn quân bọn họ.
Đã bị nhốt ở chỗ này vô số năm tháng, không hề rời đi nửa bước!
Trên thực tế.
Ở đây không có chút cấm chế nào.
Nếu không người ngoài đã không có khả năng tùy ý ra vào nơi này.
Bọn họ có khả năng đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ không đi.
Tất cả.
Chỉ vì một chữ "cút" của vị trước mặt năm đó đã quát lui Vương Hợi, sau đó lưu lại mệnh lệnh cấm túc kia!
Mãi cho đến khi vị kia đã vẫn lạc không biết bao nhiêu năm tháng.
Thậm chí cả địa ngục đã đổi cờ vài lần.
Bọn họ vẫn nghiêm ngặt tuân thủ mệnh lệnh từ vô tận năm tháng trước đây kia!
Gương mặt doanh câu không chút biểu cảm.
Chỉ rất bình tĩnh nói:
- Mày... Cảm thấy... Tao... Đã... Đọa... Lạc... Như vậy...... Sao...
- Mạt tướng không dám!
Mặt tên mạt tướng này vẫn hãm sâu trong mặt đất như trước.
Sau lưng hơn một nghìn ma binh.
Cùng nhau dán mặt sát mặt đất.
Không dám có chút dị động.
- Doanh... Câu... Tao… Còn... Không... Đọa… Lạc… Tới... Mức... Cần... Đám... Bại… Tướng… Các… Ngươi... Trợ... Lực...
Doanh câu hơi cúi người.
Dịch chuyển chân.
Khẽ cười nói:
- Các... Ngươi... Cũng... Xứng?
Hơn một nghìn ma binh ma tướng tập thể im lặng.
Bốn phía.
Chỉ còn âm phong địa ngục không ngừng thổi qua.
Ngay sau đó.
Doanh câu nhìn về phía Đại Trường Thu trên bầu trời xa xa.
Mở một tay ra.
Hơi nghi hoặc một chút nói:
- Không... ... Chạy... ...?
Đại Trường Thu giật mình.
Thân hình lập tức hóa thành một vệt sáng xanh viễn độn!
Chạy.
Đương nhiên phải chạy!
Doanh câu cố ý đứng tại chỗ đợi một chút.
Nhìn bốn phía mộ hoang nghìn dặm một vòng.
Trầm giọng nói:
- Tiếp... Tục... Phong... Cấm... Đi...
Giam giữ đến vô tận năm tháng.
Giam giữ đến dài đằng đẵng.
Giam giữ đến các ngươi tự mình tiêu tán!
Cửu Lê nhân.
Ta.
Không cần!
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Chúng ta lĩnh mệnh!
- Chúng ta lĩnh mệnh!
Trong khoảnh khắc.
Thân thể doanh câu cũng bay lên.
Bay ngược âm phong địa ngục.
Đuổi về phương hướng Đại Trường Thu trốn chạy.
Chờ đi xa.
Châu Trạch mới mở miệng nói:
- Không trang bức anh sẽ chết sao? Rõ ràng hiện tại anh đã tự thân khó bảo toàn, thế mà binh đưa tới cửa cũng không muốn!
Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa bao giờ thấy heo chạy?
Ông chủ Châu cũng có thể suy đoán đại khái, có thể khiến tên hoạn quan Đại Trường Thu kia coi là chỗ dựa, đủ hiểu, hơn một nghìn ma binh kia rốt cuộc đáng sợ tới mức nào, hơn nữa bọn họ còn khăng khăng một mực với doanh câu!
Thu tới bên người.
Khẳng định...
- Năm... Đó… Cũng... Là... Tôi... Kích... Bại... Đám… Bọn họ…
- Tôi biết anh trâu bò, tôi hiểu, nhưng bây giờ... ...
- Tôi... Có thể... Thu... Lưu... Nhưng... Tuyệt... Không... Cho… Cửu... Lê... Chiến... Kỳ... Có… Cơ hội… Một lần… Nữa… Lay… Động!
Châu Trạch cắn răng.
Không biết nên nói gì.
Thật ra.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Cũng có thể hiểu được.
Dù sao.
Năm đó trận chiến giữa Hoàng Đế Xi Vưu.
Doanh câu thân là đại tướng dưới trướng hoàng đế, khẳng định đã xuất lực rất nhiều, thậm chí là trụ cột vững vàng.
Nói không chừng năm đó trong số những người chém giết Xi Vưu, cũng có anh ta.
Là anh ta.
Đem chiến kỳ Cửu Lê, giẫm đạp nó dưới chân.
Nếu là vô số năm sau đó.
Anh ta lại triệu tập đám ma binh ma tướng Cửu Lê năm đó cho mình dùng.
Chẳng phải đang phủ định quá khứ của mình sao?
Không phải là đang tự đánh mặt mình sao?
Doanh câu không phải một chính trị gia.
Tính cách của anh ta cũng khiến anh ta không thể làm chính trị gia.
Anh ta không cách nào làm được chuyện hôm qua hận không thể giết cả nhà người ta, hôm nay lại muốn tương thân tương ái.
Trong thế giới của anh ta.
Hận chính là hận.
Không được phép lọt vào dù chỉ là một hạt cát.
- Nên kết thúc rồi chứ?
- Còn... ... Sớm... ...
Lần này Đại Trường Thu chạy trốn rất nhanh, cũng chạy được rất xa, có thể, từ khi anh ta sinh ra đến hiện tại, anh ta chưa bao giờ phải chạy xa như vậy.
Doanh câu tiếp tục đuổi theo phía sau.
Nhàn đình tín bộ.
Phía dưới là một tòa thành, thậm chí có thể nói là một làng xóm nhỏ.
Đại Trường Thu đứng ở chỗ này hô lớn một tiếng:
- Giúp tạp gia ngăn địch, ngày sau chắc chắn sẽ hậu báo!
Hô xong.
Đại Trường Thu ngay cả dừng lại cũng không làm.
Trực tiếp bay về phía xa xa.
Sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy trong bộ lạc này có hàng chục người bay lên, thật là gào khóc mà xông lên ngăn cản doanh câu.
Kết quả.
Trong lúc nhất thời, bầu trời nhuốm máu, linh hồn bị xé nát từng đám từng đám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận