Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1064: Vu sơn vân vũ (2)

Cái tiếng chép miệng này, giống như đang thưởng thức món ngon quý giá nhất trên thế giới vậy.
Khi còn trẻ, luật sư An nhớ được cha của mình và những người bạn kia cũng thường xuyên như vậy, chẳng qua là khi đó anh ta cũng không thể lên bàn uống rượu thôi.
Sau khi luật sư An ăn uống xong, đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt một phen xong, mở cửa phòng.
- Lại đi?
Thằng bé tra đang ngồi ở mép giường, một tay còn đang nắm một bên chân của con mèo Garfield, hỏi.
Một màn này, nhìn qua thật là có cảm giác người phụ nữ ôm con nhỏ nhìn người đàn ông nhà mình lại trộm tiền trong nhà đi ra ngoài đánh bạc.
- Trước đó ở Đô Giang Yển, đó là vì giải sầu, bây giờ, là vì thản nhiên đối mặt với cuộc sống, không giống nhau, không giống nhau.
- Được rồi.
Thằng bé trai gật đầu một cái.
- Tôi sẽ ở một phòng khác ở trên tầng, có chuyện gì thì anh cứ gọi tôi.
Thằng bé trai không thèm để những lời này vào trong tai.
Nếu thật sự có chuyện gì.
Anh quần còn không kịp mặc thì còn có thể làm gì?
Thật ra thì, còn một nguyên nhân nữa mà luật sư An không nói, đó chính là dù sao Đô Giang Yển cũng là một huyện thành nhỏ, chất lượng của bọn họ, làm sao có thể so sánh với Dung Thành – nơi có dân số hơn triệu dân được?
- Tôi cười rất đắc ý, tôi cười rất đắc ý...
Luật sư An ngâm nga bài hát.
Đi lên.
Đi tới cửa một căn phòng.
Gõ cửa một cái.
Một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp mở cửa, cô ta vừa tắm xong, trùm khăn tắm, mặt hàm xuân, mang theo vẻ thẹn thùng, được cân đo đong đếm vừa hợp lý.
Chẳng qua là luật sư An lại lần nữa trầm mặt xuống, nói:
- Đồng phục của cô?
- Tôi lập tức mặc ngay.
- Vậy thì tốt.
Đi vào, đóng cửa lại.
Bên trong tất nhiên là một màn lửa cháy đến phiên thiên lôi động, vu sơn vân vũ, củi khô gặp phải lửa lớn, sông lớn chảy về hướng đông, hây dô hây dô hây dô nha!
Chi tiết cụ thể trong này, không miêu tả nhiều nữa.
Chẳng qua là.
Trong lúc tạo người.
Ở bên cạnh.
Lại cũng truyền đến âm thanh có tính chất tương tự!
Ồ.
Thi đấu sao?
Chuyện này sao có thể thua được?
Trận đấu bắt đầu.
Trận đấu, trận đấu.
Đây là một trận đấu liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông đó!
Chờ đến một tiếng sau.
Luật sư An phát hiện bên cạnh vẫn còn chưa kết thúc.
Bỗng nhiên một trận tẻ nhạt vô vị.
Sức bền của anh ta vẫn rất mạnh.
Nhưng ngày hôm nay, thật sự hứng thú cũng không quá cao.
Vừa nghĩ tới thằng bé trai ở dưới lầu.
Đã cảm thấy có một chút hơi khó xử.
Cảm giác khó hiểu.
Phải biết lúc trước, phương diện kia thế nhưng là điều đáng để luật sư An kiêu ngạo nhất.
Cũng là phương diện mà trong lòng anh ta thường trêu chọc ông chủ nhà mình.
Thực lực mạnh, may mắn, số mệnh tốt, thì thế nào?
Ha ha.
- Ba!
Luật sư An xuống giường.
Nói với người phụ nữ trên giường:
- Tiếp tục kêu.
Sau đó.
Luật sư An mặc vào vài món quần áo, cầm thuốc lên, đẩy cửa phòng ra, đi ra bên ngoài.
Vừa đốt một điếu thuốc.
Luật sư An có chút ngạc nhiên nghiêng đầu qua.
Phát hiện ở cửa đối diện cũng có một người đàn ông đang đứng, cũng đang hút thuốc, mà trong phòng anh ta, cũng đang truyền ra tiếng kêu.
Vào lúc này, hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.
Bày ra ánh mắt hiểu rõ lần nhau.
Hút xong ba điếu thuốc.
Hai người đàn ông đều quay vào trong phòng, kết thúc trận thi đấu vũ trang của ai bền hơn này.
Thanh toán tiền nước.
Luật sư An mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu.
Trong hành lang có chút lạnh, lại có thể khiến người ta nguội lại, rất là thoải mái.
Chờ đến lúc luật sư An quay về tầng mà thằng bé trai đang ở, một tiểu ca giao hàng tận nơi đi tới, trong tay xách theo đồ đang tìm số phòng.
Bởi vì thời gian quá gấp, cho nên không chú ý, thiếu chút nữa đụng vào trên người luật sư An.
- Anh này, thật xin lỗi.
Đối phương lập tức nói xin lỗi.
Luật sư An lắc đầu một cái:
- Không có chuyện gì.
Đến giữa cửa.
Luật sư An gõ cửa một cái.
Chờ lúc thằng bé trai mở cửa.
Luật sư An lại nhìn thấy tiểu ca giao hàng lúc này lại xuất hiện ở bên trái mình.
Haizz.
Gần sang năm mới.
Cũng không dễ dàng nha.
Người khác không dễ dàng, bản thân anh ta cũng không dễ dàng.
Chẳng qua là.
Lúc này, vị tiểu ca giao hàng tận nơi quay lại.
Lúc này, ánh mắt luật sư An đông lại một phen.
Tại sao lại là anh?
Không thể nào, thời gian không nhanh như vậy, coi như anh chạy như bay lên tầng kế tiếp sau đó lại vòng trở về, cũng không thể nhanh như vậy!
Ngay lập tức luật sư An tiến lên, một phát bắt lấy cổ của đối phương, túi đồ giao hàng trong tay đối phương bị rơi xuống đất, bát canh bên trong đổ ra đầy đất.
- Anh đang làm gì vậy!
Tiểu ca giao hàng tận nơi rất tức giận hô to.
Luật sư An đưa tay vỗ vỗ mặt của tiểu ca giao hàng tận nơi một cái.
Nhìn thế nào cũng là hàng nguyên bản nha.
Không mang theo chút quỷ khí hay yêu khí nào cả.
Vậy người vừa nãy anh nhìn thấy là ai?
Hiện tại chỉ có chân anh ta có chút hơi mềm thôi, nhưng mắt lại không mù.
Nhíu mày một cái.
Luật sư An thả lỏng tay ra.
Từ trong túi tiền lấy ra hai trăm đồng, đưa cho người ta, đồng thời dặn dò:
- Gần sang năm mới rồi, nghỉ ngơi ở bên cạnh người nhà nhiều một chút đi, đừng liều mạng như vậy.
Tiểu ca giao hàng tận nơi liếc mắt nhìn luật sư An một cái, không nhận tiền của luật sư An, trực tiếp đi xuống lầu rồi, trong miệng còn lẩm bẩm một câu: Bệnh thần kinh.
Luật sư An nhét lại tiền vào trong ví, gãi đầu một cái.
A.
Làm người tốt lại khó như vậy nha.
Có bận rộn hơn nữa cũng đừng liều mạng chứ.
Cho nên, anh thật sự muốn đối xử tử tế với tất cả những người mà anh cảm thấy họ đáng thương thì phải làm quen đi, bởi vì rất có thể, ở trong mắt đối phương, bạn mới là kẻ ngu ngốc đó.
- Sao vậy?
Lúc này, thằng bé trai mở cửa hỏi.
- Cái khách sạn này có vấn đề, ra ngoài điều tra thêm một chút đi, đúng rồi, cái con mèo… chồn này.
Luật sư An đưa tay tháo cái vòng trên cổ thằng bé trai xuống, ném ở trên mặt đất.
Hoa Hồ Điêu kéo theo cái chân bó thạch cao, tội nghiệp mà nhìn luật sư An.
Thật ra thì.
Đều là làm việc.
Tuy nói lúc trước địa vị của Hoa Hồ Điêu ở tiệm sách cũng không cao.
Nhưng ngoại trừ thường bị ông chủ coi như Corgi mà sờ mông một cái ra.
Thật ra thì cũng không khác tiểu Hầu Tử lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận