Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1023: Phát đường (2)

- Không phải là cô đang ở nhà của Lâm Khả sao, tại sao lại trở về rồi?
- Tôi nhớ nơi này, không được sao?
- Gạt người.
- Tôi mà phải gạt cô?
- Vừa nãy lúc đi xuống, nhìn thấy cô nằm ở đó, thật muốn lấy điện thoại di động ra cho cô một tấm hình, lại thêm cái tựa đề.
- Giai nhân của tiệm sách?
- Ba điều thất vọng.
- Giỏi lắm nha, Tiểu Đề Tử, bà cô tôi đây xé rách miệng của cô!
Bạch Hồ làm bộ muốn đứng dậy.
Lại vào lúc này.
Cửa tiệm sách bị đẩy mở.
Châu Trạch từ bên ngoài đi vào.
Lúc này Bạch Hồ lại ngồi xuống, không dám làm càn nữa.
Trò cười.
Cô ấy thế nhưng đã biết rõ rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bảo vệ đối với nữ hầu gái cương thi này rồi, đến lúc đã biết còn lấy ra làm trò đùa trêu chọc, nói không chừng người ta lại trực tiếp không hiểu phong tình quất cho một tát nữa.
Tội gì chứ?
- Ông chủ, anh đã về rồi, ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, đi thôi.
- Được.
Oanh Oanh ra khỏi tiệm sách, cùng ông chủ đi về nam phố.
Hôm nay nhiệt độ có chút ấm trở lại rồi, nhưng cho dù là thời điểm lạnh nhất lúc trước, ở trên nam phố, loại trang phục này của Oanh Oanh cũng không coi là ăn mặc thiếu vải, dù sao, trên cái thế giới này, nam nam nữ nữ không cần nhiệt độ chỉ cần phong độ, cũng rất nhiều.
Ngay từ đầu.
Là Châu Trạch đi ở phía trước.
Oanh Oanh theo thói quen đi theo ở phía sau.
Sau đó.
Là hai người đi song song chung với nhau.
Ngay sau đó.
Oanh Oanh lấy can đảm, đưa tay, ôm lấy cánh tay Châu Trạch.
Dè đặt liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình, nhìn thấy ông chủ không phản đối cũng không chán ghét, Oanh Oanh lập tức cúi đầu xuống, trong lòng vui vẻ vẫn duy trì tư thế này tiếp tục đi về phía trước.
Dưới tình huống các đôi tình nhân nhỏ đi dạo thông thường, thật ra thì cũng không thể rời bỏ những chuyện ăn ăn uống uống, chỉ tiếc, phía bên Oanh Oanh lại không có bao nhiêu quan tâm đối với loại chuyện này.
Nói là xem phim, nhưng Châu Trạch cũng không chạy thẳng tới rạp chiếu phim ở nam phố, mà là tiếp tục đi dọc theo tủ kính, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tản bộ.
Lão đạo còn đang ở bên kia đợi cho tang lễ hoàn toàn kết thúc.
Chuyện năm bảy rồi đến thất đầu sau đó, ngược lại không liên quan đến hai người bọn họ.
Cả ngày nhìn chuyện tang lễ, Châu Trạch không có nửa phần phiền não, ngược lại thấy vào lúc này nội tâm của mình, phá lệ bình tĩnh, giống như đã trải qua một lần thanh tẩy là dọn dẹp vậy.
Lúc này.
Lại tản bộ một chút.
Đi dạo chơi.
Đi lung tung không có mục đích.
Cũng là một sự hưởng thụ.
Châu Trạch đưa tay sờ túi một cái.
Oanh Oanh thấy vậy.
Lập tức buông tay ra, đi tới cửa hàng tiện lợi ở đối diện để mua thuốc lá và bật lửa.
Trên đường trở về, đã mở một gói thuốc ra, ngậm lấy một điếu thuốc, đốt, hút một hơi, vừa vặn đến lúc đi tới bên cạnh Châu Trạch, mới lấy điếu thuốc xuống, đưa đến bên môi Châu Trạch.
Bên cạnh có không ít đôi tình nhân đi dạo trên đường, một ít đàn ông sau khi nhìn thấy một màn này, trợn cả mắt lên rồi.
Có lẽ trong lòng đều muốn hét lên: Đều là đàn ông như nhau, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
Bản thân ở nhà hút thuốc một chút còn phải lén lén lút lút đến phòng bếp nấp vào chỗ máy hút khói mà hút…
- Hôm nay mặc quần áo này thật đẹp mắt.
Nếu như là người đàn ông khác, không chú ý tới trang phục mới của đàng gái trước, hoặc là không tán thưởng kịp thời, rất có thể sẽ đối mặt với mưa giông chớp giật kinh khủng.
Nhưng Oanh Oanh ở bên này, chỉ có vui vẻ.
- Ông chủ, anh thích là được rồi.
Trong lúc Châu Trạch hút thuốc, Oanh Oanh lại đưa tay ôm lấy cánh tay của Châu Trạch, anh thích loại cảm giác này, cực kì cực kì thích, nhất là bây giờ hai người còn đang đi trên đường lớn, có loại cảm giác thành tựu như đang công khai tuyến bố với tất cả mọi người.
Thật ra thì.
Có một chuyện.
Oanh Oanh không nói.
Sở dĩ hôm nay ăn mặc như vậy.
Là bởi vì lúc ông chủ gửi tin Wechat.
Hỏi là:
- Buổi tối đi xem phim không?
Lúc trước.
Ông chủ đều là nói thẳng:
- Buổi tối xem phim.
Thay đổi nho nhỏ.
Lại để cho trái tim Oanh Oanh trong nháy mắt nhảy tung tăng.
Người biết thỏa mãn, mới dễ cảm nhận được hạnh phúc hơn.
- A, đúng rồi, ông chủ, trước mặt là tiệm chụp hình kia, hình tôi để ở chỗ đó mà quên lấy.
Oanh Oanh cùng Châu Trạch cùng đi đến bên trong tiệm chụp hình ở trước mặt:
- Ông chủ, khung ảnh tôi đặt.
- Há, cũng gần một tháng rồi, tôi cũng sắp quên mất luôn rồi, ha ha, chờ chút nhé, tôi tìm một chút, ồ, tìm được, của cô.
Châu Trạch đụng đụng người bên cạnh.
Nhìn thấy khung ảnh Oanh Oanh đang cầm trong tay.
Trong hình, Oanh Oanh ngồi ở trên đỉnh của “núi đao”.
Phía sau là bầu trời xanh biếc.
Oanh Oanh cười rất đẹp rất rực rỡ.
...
Đi dạo hơn nửa giờ, Châu Trạch không đi đến rạp chiếu phim, mà là đi tới bên dưới một toà nhà, đi thang máy đến tầng 19.
Ra khỏi cửa thang máy, chính là thảm đỏ, trong không khí, tràn ngập mùi trái cây nhàn nhạt.
- Ông chủ, nơi này là tụ họp sao? - Oanh Oanh rất tò mò hỏi.
- Rạp chiếu phim. - Châu Trạch trả lời.
Đây là một nơi mà luật sư An nói cho anh biết, coi như là một dạng rạp chiếu phim hình thức gia đình mới nổi, dùng nơi làm việc bố trí lại thành một không gian nhỏ.
Mỗi một phòng cũng chỉ có mười mấy chỗ, hơn nữa phim điện ảnh chiếu ở đây cũng không phải là những bộ phim chiếu rạp thông thường, mà là một ít phim ngắn cũ hoặc là phim điện ảnh kinh điển.
Đương nhiên rồi, vì duy trì doanh thu vận hành của bọn họ, giá vé rất cao, hơn năm trăm một vé, hơn nữa xin miễn mang theo trẻ em dưới mười lăm tuổi vào rạp.
Dĩ nhiên việc làm ăn không thể nào quá phát triển, nhưng chưa tới mức vắng vẻ, ít nhất, lúc Châu Trạch và Oanh Oanh đi tới, nhìn thấy phía bên tiệm cà phê bên kia, có không ít người an tĩnh lặng lẽ ngồi đó.
Vé xem phim lúc trước đã đặt trên mạng rồi, thời gian sắp tới, Châu Trạch cũng không trì hoãn thêm, sau khi cùng Oanh Oanh quét mã QR xong trực tiếp vào trong rạp.
Khu vực bên trong cũng rộng bằng phòng khách của một gia đình bình thường đi, mười hai cái ghế dựa sắp xếp được đặt ở đó, trên mấy cái bàn cà phê nhỏ, có đồ ngọt tráng miệng và rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận