Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1613: Phiên vân (1)

- Nhưng có nhiều chuyện, phát sinh ở trên người người khác thì có thể là trùng hợp, có thể là ngẫu nhiên, có thể là sự kết hợp của đủ loại nhân tố ngoài ý muốn khác nhau.
- Nhưng nếu phát sinh ở trên người ông chủ anh ây, vậy thì nhất định là có sự tất nhiên của nó.
- Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ lên đường đến đó xem thử một chút.
Châu Trạch cuộn bức họa lại, cất vào, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, biểu hiện, cực kì bình tĩnh.
Luật sư An trừng mắt Canh Thần một cái, cũng đi theo cùng đi ra ngoài.
Canh Thần tiếp tục nằm ở trên giường bệnh, dường như là việc nói chuyện và hành động vừa rồi đã hao phí quá nhiều nguyên khí của anh ta, dẫn tới hiện tại anh ta có chút uể oải.
Trên thực tế, anh ta vốn bị luật sư An cưỡng chế “đánh thức”.
- Ha...
Cười khan một tiếng.
Canh Thần chậm rãi nhắm mắt.
...
- Ông chủ, ông chủ, chắc chắn là con hàng này không nói thật, ít nhất là vẫn còn cất giấu điều gì đó, anh để cho tôi đi hỏi lại một phen, cái người này đang ngứa da đây mà.
- Mẹ nó chứ, lúc trước tôi chỉ cảm thấy con hàng này chính trực, nhưng bây giờ sao lại có chút hơi thiếu hiểu biết về người tốt vậy chứ?
- Tôi cũng không ít lần hãm hại anh ta.
Ngược lại thì Châu Trạch lại nhìn rất thoáng.
Đặt ở lúc trước, ở trong tiệm sách thì Canh Thần cũng chính là một kẻ vác nồi, chỉ là khi đó nồi tương đối nhiều, anh ta đã bắt kịp thời cơ.
- Lúc trước không phải là không có việc gì hay sao, gặp chuyện bất bình ra tay hố một phen, không phải là chuyện thường tình hay sao.
Thế nhưng luật sư An lại không cảm thấy có chút ngại ngùng nào, rất nhiều hành vi xử sự của anh ta, thật sự không có chút liên quan nào tới “thiện”, cũng chỉ là đi theo sau Châu Trạch, bởi vì “đam mê đạo đức” của bản thân Châu Trạch, khiến cho luật sư An miễn cưỡng thay đổi mà thôi.
- Tôi có thể cảm giác được, anh ta không muốn nói, có lẽ là có nguyên nhân của anh ta, huống chi, anh ta đã nói đủ nhiều rồi.
- Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an, không phải trong mấy phim truyền hình đều như vậy sao, kẻ thám hiểm trước, trước tiên chôn một cái hố cho bạn, sau đó chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện.
- Được rồi, trong lòng tôi tự nắm chắc.
Châu Trạch lại ngồi xuống ở trên ghế sô pha.
Cầm tờ giấy vẽ ở trong tay, chậm rãi mở ra.
Không thể không nói, năng lực hội họa của Canh Thần thực sự rất mạnh.
Chẳng qua là, đối với người trong hồ trong bức họa này, thật ra thì bản thân Châu Trạch cũng có chút xa lạ.
Đời này, lúc vừa mới bắt đầu, mỗi lần soi gương nhìn thấy gương mặt “Từ Nhạc”, vẫn sẽ cảm thấy có chút không quen được.
Cái loại cảm giác vừa mới tỉnh lại, đang vừa đánh răng vừa ngẩng đầu nhìn về phía gương này.
Có thể nói là một trận phim kinh dị cố định vào mỗi sáng thức dậy đi.
Sau đó.
Cũng từ từ thành thói quen.
Dù sao.
Còn hàng Từ Nhạc này, chỗ khác không tốt, nhưng dáng vẻ, quả thật là khá tốt.
Trên cái thế giới này, dù sao thì đàn ông ăn bám đơn thuần vẫn là số ít, không phải là tất cả mọi người đều có cốt khí, mà là dù sao thì những người dáng vẻ đẹp mắt cũng chỉ là số ít.
Ngược lại thì đúng là buồn cười.
Lúc này.
Khi lại tiếp tục nhìn dáng vẻ đời trước của bản thân.
Thì lại thấy không quen lắm.
Có chút tương tự như lệnh cạo đầu vào đầu thời nhà Thanh, vô số người vì thế mà phản kháng, chờ đến thời Dân quốc, lúc phải cắt đuôi sam đi, lại là một đám đông người liều mạng che chở không muốn cắt.
Rất nhiều thứ, đều là giả, chỉ có hai chữ thói quen, mới là thứ kinh khủng nhất.
- Ông chủ, chúng ta sẽ đi sau bữa trưa đúng không?
Luật sư An hỏi cụ thể.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Được rồi, vậy tôi đi lên ngồi minh tưởng một lúc trước.
Nói xong.
Luật sư An lập tức đi lên lầu.
Chẳng qua là.
Sau khi đi vào phòng, anh ta không lên trên giường khoanh chân ngồi lại, mà lại mở cửa sổ của căn phòng ra, nhảy xuống.
Đi vòng nửa vòng, lại tiến vào cửa tiệm thuốc từ phía tây.
Đẩy mở cửa phòng bệnh.
Luật sư An lại lần nữa đi vào.
Lần này.
Sắc mặt của anh ta trầm tĩnh như nước.
Canh Thần nhắm hai mắt, giống như là đã ngủ rồi.
Nhưng đây là “lừa quỷ” đấy à.
Anh có thể ngủ được sao hả?
Luật sư An đi tới mép giường của Canh Thần, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, cứ như vậy mà nhìn anh ta.
Rốt cuộc.
Canh Thần chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt hai người đối nhau.
Luật sư An không lên tiếng.
Người mở miệng trước, là Canh Thần:
- Có mấy lời, tôi không thể nói, cũng không tiện nói ra.
- Ha ha.
Canh Thần nhìn Luật sư An.
- Ông chủ cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Luật sư An châm điếu thuốc, tiếp tục im lặng không lên tiếng.
- Về phương diện này, có lẽ An Bất Khởi anh có kinh nghiệm hơn tôi, chuyện nhà người ta, một tên thuộc hạ như tôi, có tư cách và thực lực để mở miệng sao?
Đôi mắt luật sư An nheo lại một phen.
Phun ra một vòng khói về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Canh Thần.
Gật đầu một cái.
Lại đứng lên.
Dịch dịch góc chăn cho anh ta.
Xoay người.
Đi ra ngoài.
...
Cơm trưa, tương đối thanh đạm.
Sáu món ăn, tất cả đều là món xào chay, ngoài ra còn có thêm một phần rau thơm* trộn.
(*ở VN là ngò rí)
Rất nhiều người không ăn được mau thơm, nhưng đối với những người thích ăn món này mà nói, đây thật sự là một loại dụ hoặc khó mà ngăn cản được.
Ăn cơm xong.
Luật sư An rất tự giác lái xe ra, anh ta vừa có thể dẫn đường, vừa có thể làm tài xế.
Châu Trạch ngồi ở ghế sau của chiếc xe, Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh Châu Trạch.
Người đang ngồi ở trên chỗ ngồi kế bên tài xế là lão đạo, trong tay lão đạo còn ôm tiểu Hầu Tử.
Một xe bốn người một khỉ, cứ như vậy lên đường.
Trên đường, có gặp một trận mưa rào có sấm chớp, mưa rơi rất lớn, nhưng sau một tiếng thì cũng ngừng, cha chồng mặt trời lại lần nữa ló đầu ra.
Chờ đến lúc tối, cuối cùng mới lái tới ranh giới của Từ Châu.
Lại đi qua nửa vòng thành phố, đến lúc trăng sao đầy trời, mới đi tới đích đến cuối cùng.
Sau khi xuống xe.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh xe hoạt động thân thể.
Oanh Oanh thì ép bả vai giúp Châu Trạch.
Ngồi xe lâu như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận