Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 422: Thợ săn và con mồi đảo ngược vị trí! (2)

- Đây là trách nhiệm của quỷ sai chúng ta, tôi từ Hàng Châu đuổi theo nó tới Vô Tích, Tô Châu lại đến Hoài An rồi đến Thông Thành, lần này, chúng ta không thể để nó chạy nữa.
- Cô xem một chút.
- Nó đã hại chết bao nhiêu người rồi.
Cổ Hà đi lên.
Nguyệt Nha lại lui về phía sau.
- Không đúng, vì sao anh lại ở chỗ này? Anh không thể tới muộn như vậy! Rốt cục anh có mưu đồ gì, bộ đầu đại nhân!
Không người nào là kẻ ngu si.
Trước đó ngay cả Trịnh Cường cũng có thể phân tích được Cổ Hà đang quét kinh nghiệm, cố ý tặng đầu người cho con quỷ kia, cuối cùng để bản thân thu gặt.
- Không có, thật không có.
Cổ Hà tiếp tục đi lên, từng bước từng bước.
Sau đó.
Anh ta dừng lại.
Nguyệt Nha sửng sốt một chút.
Ngay sau đó.
Bỗng nhiên Cổ Hà xuất hiện sau lưng cô ấy.
Một tay trực tiếp bóp cổ của cô ấy, nhấc cả người cô ấy lên.
Nguyệt Nha hé miệng.
Nhưng tay Cổ Hà đã trực tiếp chặn miệng Nguyệt Nha.
Sau đó.
Cổ Hà thu hồi tay lại.
Trên Cả bàn tay đã xuất hiện đầy cương châm, cắm lít nhít.
- Tôi chỉ muốn con quỷ này tạo thêm nhiều nghiệt một chút, vì thế nên mới chọn cho nó thêm vài cái đầu. Nếu đầu của người bình thường có thể tặng được, vì sao không thể tặng cho nó thêm vài cái đầu của quỷ sai?
- Đến lúc đó.
- Thu nó.
- Sẽ nhận được càng nhiều tích điểm khen thưởng.
Cổ Hà lè lưỡi liếm liếm vành tai Nguyệt Nha.
- Cho nên, mời cô cố gắng mà phối hợp với tôi. Nói không chừng tôi có thể cho cô húp miếng canh, bởi vì phía trên lại có một người đã thoát khốn.
- Thật là một đám.
- Hạ cấp không hiểu chuyện.
- Không thể hiểu một chút sự khổ cực của người làm lãnh đạo sao?
- Mở mắt!
Trong nháy mắt, mắt trái của Nguyệt Nha bị màu trắng xóa hoàn toàn bao trùm.
Sau đó.
Cả người cô ấy xám như tro tàn.
Bởi vì nếu Cổ Hà chỉ dự định làm như vậy vì thu được tích điểm, cô ấy tự tin bản thân có thể tìm được chỗ trống để vãn hồi, cùng lắm thì cầm những vật khác để trao đổi với Cổ Hà, đơn giản là phải trả một cái giá lớn vì lợi ích mà thôi.
Nhưng mới vừa rồi.
Rõ ràng cô ấy nhìn thấy.
Ở trên trán Cổ Hà.
Hiện ra một chữ "tham" màu đen!
Bộ đầu đại nhân phát ra lần hiệu triệu hành động này.
Lại có thể từ lúc ở Hàng Châu.
Đã bị con quỷ kia khống chế được!
Cổ Hà vẫn bóp cổ Nguyệt Nha như trước, có lẽ, ngay cả chính anh ta cũng không biết, thực ra anh ta đã trúng chiêu. Những lời anh ta nói lúc trước, phát ra lời triệu hoán quỷ sai, có lẽ cũng không phải anh ta cố tình làm, mà đó là một loại hành vi tự nhiên do anh ta trúng "tham" niệm.
Đầu tiên là đưa người thường nuôi nấng nó.
Lại tiếp sau đó anh ta bắt đầu dâng quỷ sai lên nuôi nấng nó.
Một chữ "tham" có thể khiến anh ta không ngừng dâng người lên miệng nó, đồng thời lần lượt mà kéo thấp điểm mấu chốt.
Ngươi nói có một con quỷ nào đó đang "thao túng" anh ta, đoán chừng không phải, nhưng anh ta lại đang làm việc theo suy nghĩ của con quỷ kia.
Khi thân ngươi bị vùi trong ao đầm, ý thức biết được ngươi nguy hiểm, nhưng đã muộn, thậm chí ngươi càng giãy dụa thì thời gian phải chết lại càng nhanh.
Cổ của cô ấy bị bóp càng ngày càng chặt, thời gian dần qua cô ấy bắt đầu không thể thở nổi.
Thậm chí, Nguyệt Nha cảm thấy, chỉ cần Cổ Hà muốn.
Anh ta chỉ cần thuận thế uốn éo.
Bản thân mình sẽ gặp phải kết quả mất mạng.
Đáng chết.
Quỷ sai Thông Thành kia.
Có phải đã sớm đã nhận ra cái gì rồi không...
Ngay khi Nguyệt Nha gần đến điểm cực hạn, Cổ Hà buông lỏng tay ra.
Nguyệt Nha té xuống đất.
Nhưng trong phút chốc, cô ấy vốn suy yếu lại đứng phắt lên, phát ra một tiếng quát chói tai, lòng bàn tay trái phải xuất hiện châm dài màu đỏ và màu đen.
Anh đã cho tôi cơ hội.
Vậy tôi không khách khí!
Cho dù đối mặt với bộ đầu.
Nhưng chỉ cần đối phương dám uy hiếp tánh mạng của mình.
Mình cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Sự chênh lệch thân phận địa vị không thể nào hóa giải được thống khổ dằn vặt bọn họ phải thừa nhận ở địa ngục!
Vậy mà.
Hai tay Cổ Hà mạnh mẽ vỗ xuống, lòng bàn tay hung hăng đập vào trên cổ tay Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha chỉ cảm thấy hai tay tê dại một hồi, hoàn toàn mất đi tri giác, hai cây châm cũng rơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, cổ chân Cổ Hà đưa ngang qua, đá vào vị trí đầu gối Nguyệt Nha.
- Phù phù...
Nguyệt Nha lần thứ hai té xuống.
Trong quá trình té rớt, Cổ Hà trở tay tát một tát vào gáy Nguyệt Nha.
- Rầm!
Gáy cô ấy gặp đòn nghiêm trọng.
Nguyệt Nha té quỵ trên đất.
Ý thức cũng lâm vào trạng thái bán hôn mê.
Trên mặt đất, bóng đen đã từng bị cây châm xua đi lúc trước bắt đầu tới gần từng chút từng chút một, chui vào trong cơ thể Nguyệt Nha.
- A!
Một tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng Nguyệt Nha.
... ...
- Vì sao, vì sao! ! ! !
Trong phòng khách, Nguyệt Nha đập phá hết thảy mọi thứ mình có thể nhìn thấy.
Cô ấy phẫn nộ.
Cô ấy rít gào.
Cô ấy giận không kiềm được!
Đơn xin ly hôn của chồng được đặt trên bàn trà, bên cạnh còn bày một chiếc bút máy.
- Đáng chết! Đáng chết a a a a! ! ! !
Nguyệt Nha nắm đơn xin ly hôn trước mặt lên, như phát điên mà xé nát nó.
Cô ấy cầm lấy tóc của mình ngồi chồm hổm xuống, trong đầu lại bắt đầu hiện ra thời kì yêu đương thề non hẹn biển, mà những tình nồng ý mật ngày xưa, hiện tại nhớ lại chỉ còn mang theo cảm giác châm chọc và đùa cợt lớn lao!
- Cũng bởi vì... ... cũng bởi vì tôi không sinh con được?
Nguyệt Nha vừa khóc vừa gào thét.
Cô ấy không sợ hàng xóm nghe được.
Lúc này.
Cô ấy đã không còn mặt mũi.
Cũng không cần mặt mũi.
Đối với rất nhiều phái nữ.
Hai chữ "ly hôn" này.
Cũng không phải chỉ có nghĩa là cuộc sống sau này sẽ có biến hóa, mà nó còn là một loại phủ định đối với bản thân. Đây là quan niệm và tư duy sai lầm, nhưng loại tư duy này đã bị in dấu thâm căn cố đế trong lòng rất nhiều phái nữ.
Phẫn nộ.
Tràn ngập trong óc.
Phẫn nộ vì chồng vô tình.
Phẫn nộ vì bản thân không cách nào sinh dục.
Đủ loại phẫn nộ.
Vỡ tung trong suy nghĩ của mình, vỡ tung tất cả.
Nhặt mảnh thủy tinh vỡ nát bên cạnh lên.
Nguyệt Nha không chút thương tiếc vạch một vạch lên trên tay mình.
Cảm giác đau đớn kích thích, máu tươi tràn ra, lại càng giống như lửa cháy đổ thêm dầu, để cơn tức của cô ấy rốt cuộc cũng tìm được vị trí thổ lộ, tiếp đó, chính là giếng phun càng kinh khủng hơn!
... ...
Đầu hành lang.
Trên người Nguyệt Nha bắt đầu hiện ra từng vết thương.
Máu tươi bắt đầu ồ ồ chảy ra.
Nhưng cô ấy vẫn quỳ ngồi ở chỗ kia như cũ, vẫn không nhúc nhích.
Vết thương còn đang không ngừng xuất hiện, máu cũng chảy tới càng thêm nhanh.
Trên mặt đất đã hội tụ một bãi máu.
Sau khi Cổ Hà thấy một màn như vậy, gật đầu, ngược lại đi lên.
Phía trên.
Còn có hai người.
... ...
Con ngươi của thanh niên “sóc lọ” đã tan rã, nằm sấp trên bàn học, đã không có hơi thở.
Khi Châu Trạch đi qua bên cạnh anh ta, đưa tay chậm rãi khép hai con mắt còn đang trợn trừng của anh ta.
Trong đáy lòng của mỗi người đều có ham, trong đáy lòng của mỗi người đều có vọng, trên thế giới này, không có người nào tuyệt đối sạch sẽ cao quý.
Nếu chỉ khiến bản thân mình hơi đắm chìm trong dục vọng mà không làm thương tổn tới bất kỳ người nào khác, thật ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, phần lớn người đều có thể hiểu được.
Cũng bởi vậy, loại hành vi dựa vào việc không ngừng dụ dỗ ham muốn trong lòng người, từ đó đạt tới mục đích "dẫn lửa thiêu thân", thật sự khiến cho người khác cảm thấy khinh thường.
Châu Trạch ngồi trên ghế, bắt đầu băng bó miệng vết thương của mình. Vết thương không phải rất sâu, vấn đề cũng không lớn, thế nhưng mấy lỗ máu này vẫn truyền tới cảm giác âm ỉ đau.
Trịnh Cường lặng lẽ dùng quần áo băng bó hai tay của mình, tố chất thân thể của anh ta khá tốt, hiện tại nhìn lại anh ta cũng không bị ảnh hưởng lớn gì. Đương nhiên đây cũng là vì Châu Trạch không lựa chọn đâm thẳng vào vị trí yếu hại trên người anh ta, còn lưu lại cho anh ta một đường sống.
Quỷ sai bắt đầu trúng chiêu, sự tình lâm vào vòng xoáy phức tạp.
Dựa theo bản tính của ông chủ Châu, anh sớm nên nhanh chóng để mọi người tách ra mà chạy, chỉ có điều chức trách… chức trách chết tiệt.
- Tiếp theo chúng ta đi tìm quỷ hay đi tìm bộ đầu đại nhân? - Trịnh Cường hỏi.
- Anh nói một chuyện hay là hai chuyện? - Châu Trạch hỏi.
Trịnh Cường sửng sốt, anh ta nghe được ý trong lời nói của Châu Trạch, có chút không dám tin nói: - Không thể nào đâu?
Một bộ đầu dưới tình huống này làm loại sự tình này, thực sự không sợ âm ty khiển trách sao?
- Có lẽ vậy.
Xử lý tốt vết thương, Châu Trạch và Trịnh Cường cùng đi ra khỏi phòng học. Trong lúc hai người đến một hàng hiên khác, Châu Trạch nhìn thấy dưới đất có một thi thể nám đen, chung quanh còn tràn ngập mùi thịt nướng nồng nặc, như mới vừa mở một hồi BBQ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận