Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1551: Phủ Quân VS Hạn Bạt (tam) (1)

Ngoại trừ việc quỳ ở chỗ này, gần như là cam chịu mà dùng tay ngăn cản máu chảy quá nhanh ra, tất cả những chuyện khác, cậu ta đều không thể làm được.
Cô gái đi tới trước mặt của Hứa Thanh Lãng, cúi người xuống, nhìn gương mặt này, đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua trên dung nhan tinh xảo này.
Không mang theo chút đê tiện nào, nếu có, chỉ là một loại thưởng thức đơn thuần mà thôi.
- Đáng tiếc thật, một gương mặt xinh đẹp như vậy.
Cô gái lắc đầu một cái, nghiêng đầu sang, nhìn về phía vị trí mà Oanh Oanh đang bị cô ta giam cầm, dường như trong một chớp nhoáng này, cô ta có chút dao động, là nên theo đuổi cái đẹp hay là theo đuổi việc bản thân được hoàn chỉnh.
Cũng may, cô ta là Hạn Bạt.
Một chút dao động cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự lựa chọn cuối cùng của cô ta.
Dây khóa kéo trên bộ quần áo của cô gái đã sớm bị chính bản thân cô ta kéo xuống rồi, ở trước mặt, da thịt giống như y phục được cởi bỏ, theo động tác của cô ta, chập chờn qua lại.
Cực kỳ lâu trước đây, vào lúc nhân loại vẫn còn chưa có quá nhiều định nghĩa bổ sung đối với chuyện quần áo trang sức, thẳng thắn với nhau, dường như mới là một loại trạng thái bình thường.
Bỏ qua mùa cần phải giữ ấm, phần lớn thời điểm, túi da của mình, mới là thứ thuộc về mình, là lớp y phục chân thực nhất và cũng là xinh đẹp nhất.
Oanh Oanh đang giãy dụa.
Cô ấy nhìn thấy lão đạo đã bị đánh bật nhào ra sau quầy bar, không rõ sống chết.
Cô ấy nhìn thấy tiểu Hầu Tử nằm ở trên đất, nha răng trợn mắt, nhưng không thể làm gì.
Cô ấy nhìn thấy lão Hứa đang ôm ngực nằm ở nơi đó vẫn luôn chảy máu không dừng.
Nhưng mà.
Có một số chuyện.
Không phải chỉ cần ý chí đơn thuần của một người là có thể thay đổi được.
Bản thân chuyện Hạn Bạt đang ở nơi này, thì đã có ý nghĩa, đó đã không phải là một trò chơi bình đẳng thực sự nữa rồi.
Sự khác biệt giữa bọn họ, đại khái tương đương với Lenovo và Huawei trong ngành điện thoại di động đi.
Mặc dù ông chủ nhà mình có thể giết ngược nhiều lần, cũng bởi vì sau lưng anh là Doanh câu cùng với một tòa Thái Sơn đang đứng sừng sững ở sau lưng anh.
Vào trước khi lúc Doanh câu chưa tỉnh lại, Thái Sơn vẫn chưa tới.
Một tiểu loli là đã có thể ăn được ông chủ nhà mình đến gắt gao rồi.
Hai tay của Hạn Bạt bắt lấy hai khối da thịt ở trước ngực mình.
Từ từ thực hiện động tác cởi quần áo.
Ưu nhã.
Đoan trang.
Bỏ hình ảnh máu chảy đầm đìa khiến da đầy người ta tê dại qua một bên.
Thật sự khiến cho người ta cả một loại cảm giác hưởng thụ nghi thức.
- Lúc ban đầu, tôi còn từng ngây ngốc cho là, anh ấy sẽ tình nguyện ở bên cạnh tôi, hiện tại, tôi lại không còn suy nghĩ đến những chuyện này nữa rồi, tôi tới để lấy đi, thứ thuộc về tôi.
Lớp “áo khoác” của cô gái đã bỏ đi.
Cô ta lúc này.
Nếu như vào trường y thì tuyệt đối sẽ là mô hình kinh mạch tốt nhất, được quần chúng thầy và trò yêu thích đến không buông tay.
Cô ta đi tới trước mặt của Oanh Oanh.
Nhìn vào trong đôi mắt của Oanh Oanh.
Cởi bỏ mọi thứ trước đó.
Chỉ còn lại sự cao cao tại thượng mà nhìn xuống.
Tay cô ta.
Đặt ở vị trí mi tâm của Oanh Oanh.
Đã từng, cô ta đã từng ngây ngô si ngốc cho là Doanh câu đang chờ đợi mình, còn mơ giấc mộng đẹp rằng sẽ ở bên Doanh câu cùng nhau tiếp tục ở trong tiệm sách này, cùng nhau ẩn cư, cùng nhau khôi phục, cùng nhau chung sống.
Nhưng lựa chọn cuối cùng của Doanh câu, lại tương đương với việc đã cho cô ta một cái tát vang dội.
Đánh thức cô ta.
Thật ra thì.
Có lúc cô ta cũng sẽ tự giễu.
Người cũng đã bao nhiêu tuổi rồi.
Tuổi đã lớn đến như vậy rồi.
Đặt ở trên người những người phụ nữ người phàm bình thường, cũng đã mãn kinh được không biết bao nhiêu lần rồi, thế mà lại còn tin tưởng vào chuyện tình yêu.
- Bây giờ, sẽ để cô...
Tiếng nói, đột nhiên dừng lại.
Cô gái từ từ nghiêng đầu qua.
Nhìn thấy ở vị trí cách mình không tới một mét.
Là một lão đạo với dung mạo nhìn qua cực kì hèn hạ.
Lúc bị phát hiện lúc.
Lão đạo còn đang duy trì động tác “kiễng chân”.
Chân trái nâng lên.
Tay phải giơ lên.
Bây giờ.
Hoàn toàn cứng ngắc ở đó.
Con ngươi đang không ngừng lóe lên, giống như là đang suy tư, nếu như lúc này bản thân ngất xỉu một lúc nữa, liệu đối phương có còn tin tường hay không?
Cũng may.
Bàn tay trái của lão đạo vẫn luôn đặt ở trong đũng quần.
Dường như chuyện này đã cho ông ta dũng khí rất lớn.
Giống như là một người lính đã trải qua chuyện sa trường, bất luận là đối mặt với hoàn cảnh nguy nan khắc nghiệt như thế nào, chỉ cần bàn tay có thể chạm vào vũ khí của mình, là đã có thể tìm được sự bình tĩnh khi trước.
Cô gái cười.
Lão đầu tử này.
Hôn mê thì cứ nghiêm túc mà hôn mê đi.
Sao vậy.
Còn muốn đánh lén cô ta sao?
- Ông, muốn làm cái gì?
Cô gái hỏi.
Cô ta không ngại nói thêm mấy câu với lão đầu tử này, cô gái thân đã từng là chúa tể của thế gian, nếu như ngay cả ở trước mặt thần dân mà cũng không biết làm thế nào, chuyện đó cũng quá mất mặt đi.
Hơn nữa.
Cà phê và bánh quy ngọt mà trước đó lão đầu tử này chuẩn bị cho cô ta, mùi vị cũng không tệ lắm.
Đương nhiên.
Quan trọng nhất là.
Tối nay.
Cô ta không thể giết người.
Nói chính xác.
Là chỉ có thể giết được một người.
Cô ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, cho dù là Doanh câu, dưới điều kiện tiên quyết là không có “sâm núi lâu năm” và đám người lão Hầu Tử hiến tế, cũng không thể nào chạy đến địa ngục càn quét tứ phía được.
Thương thế của cô ta, cũng rất nặng rất nặng, nhưng đến cấp bậc này như cô ta, rất nhiều bí mật rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, đã là rất tầm thường rồi.
Cô ta tới, nhưng tối nay chỉ có thể lấy mạng một người mà thôi.
Cho nên.
Kẻ đầu tiên phát hiện dấu vết của cô ta – con Bạch Hồ kia, cô ta chẳng qua là nhổ một nhúm lông của nó mà thôi, còn con Yêu hầu kia cũng chỉ bị cô ta giẫm ở dưới chân thôi, người đàn ông dung mạo cực kì xinh đẹp đang quỳ ở trên cầu thang kia, chỉ cần cậu ta đưa tay ôm ngực làm giảm tốc độ máu chảy trước, muốn chết, cũng cần mất rất nhiều thời gian đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận