Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 604: Thiệt xán liên hoa

Chờ Châu Trạch và luật sư An trở lại phòng sách, đã là tám giờ tối.
Hứa Thanh Lãng thấy bọn họ trở lại mới dọn cơm tối lên.
Cơm tối rất đơn giản, không có quá nhiều đồ ăn, cũng không phải loại bày đầy một bàn tròn khoa trương.
Một nồi canh thịt bò mới sáng sớm đã bắt đầu chế biến, hiện tại mở nắp, phía trên có một lớp dầu trơn thật dày.
Cầm lấy loại bát to tương đối khoa trương.
Vớt một bát đầy thịt bò.
Dùng muôi gạt lớp dầu mỡ phía trên cùng qua một bên, múc một muôi lớn canh thịt vào bát, lại dùng muôi đè ép thịt bò trong bát, sau đó rót hết nước canh trong bát vào nồi lại.
Muôi thứ hai lại múc một muôi đầy, đổ vào, bỏ thật nhiều hành thái vào bát, phủ kín cả bề mặt bát canh.
Một canh bát thịt bò là được.
Hứa Thanh Lãng còn chuẩn bị một vài cái bánh bột ngô cùng với thịt bò viên, có thể tự mình xé bánh sau đó chấm canh ăn.
Cảm giác cũng gần giống món yangrou paomo, tuy nói độ nổi tiếng của nó không lớn như món yangrou paomo, nhưng mùi vị lại không tệ chút nào, đối với những người thích loại khẩu vị này, tuyệt đối là chấp niệm khó có thể quên được.
Trước bàn.
Một bàn người cúi đầu ăn canh, chỉ cảm thấy vui vẻ tràn trề.
Luật sư An rất đói, ăn liền ba bát.
Thật ra không bỏ thêm thịt bò, nhưng dinh dưỡng trong canh đã rất phong phú, dựa vào lượng cơm của người bình thường, chỉ cần ăn một chén canh đã có thể sánh được với một bữa cơm.
Trong lúc mọi người đang ăn canh.
Một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa phòng sách.
Hơn nữa người này còn hỏi câu vĩnh viễn là kinh điển kia:
- A, trùng hợp vậy sao, vừa đúng lúc mọi người đang ăn cơm sao?
Trương Yến Phong mặc đồng phục đi đến, không khách khí, trực tiếp ngồi vào vị trí.
Hứa Thanh Lãng lại múc thêm một chén cho anh ta, rồi đưa lên một mẩu bánh mì, lão Trương một ngụm "sùng sục" uống sạch, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Ha, đây là phương pháp nấu ăn bên phía Lạc Dương đúng không? Tôi nhớ mấy năm trước đã từng tới Lạc Dương làm nhiệm vụ một lần, tại dưới sự dẫn dắt của những đồng chí nơi đó, tôi đã từng ăn canh nơi đây. Chậc chậc, mùi vị này, quên không được.
Châu Trạch liếc mắt nhìn lão Trương.
Đối với tên liên tục ăn nhờ ở đậu này, anh đã lười nói.
Biết tình huống, tưởng là cảnh dân ngư thủy một nhà thân (người dân và cảnh sát thân thiết như người một nhà).
Không biết, còn tưởng vị cảnh sát này mỗi ngày sáng trưa tối chạy đến tiệm nhà người ta ăn cơm ké.
- Tiểu Trương, còn tưởng hôm nay anh sẽ không tới chứ.
Lão đạo vừa xé bánh bột ngô vừa nói.
Hôm nay, vì ông chủ và luật sư trở lại muộn, nên giờ cơm tối cũng trễ hơn ngày thường, nhưng rõ ràng lão Trương còn có thể chạy tới vừa lúc như vậy, này cũng quá "trùng hợp" đi.
Nếu không phải biết bình thường lão Trương thực sự bề bộn nhiều việc, ngay cả lão đạo cũng thiếu chút nữa cho rằng anh ta đậu xe bên ngoài trực chờ, phát hiện phòng sách dọn cơm, anh ta liền "vừa vặn" đi đến.
- Không phải, đêm nay trong cục mở hội nghị chỉnh đốn tác phong, cho nên tôi về trễ.
- Bên dưới có sở trưởng một đồn công an, con gái mình bị giáo viên phạt đứng.
- Anh ta thì hay rồi, trực tiếp bắt giáo viên ấy vào đồn công an, giam giữ bảy giờ.
- Hiện tại chuyện này bị làm lớn.
- Sở trưởng kia đã bị miễn chức điều đi.
- Đám khốn kiếp này, đám lão tử cực khổ dùng bất cứ giá nào để bảo vệ an toàn sinh mệnh, tài sản của quần chúng nhân dân.
- Danh tiếng và hình tượng của cảnh sát, đều do từng giọt từng giọt máu của chúng tôi xây dựng tạo thành.
- Cuối cùng bị phá hủy trong tay đám quy tôn này.
Lão Trương thật sự có vốn liếng và tư cách để nói lời này.
Đời trước.
Anh ta đã hy sinh trong sự kiện bắt cóc ở nhà trẻ, vì cứu đám nhóc và nữ giáo viên bị bắt làm con tin, anh ta đã giằng co với kẻ bắt cóc, sau đó cùng bị đốt chết.
- Hội nghị chỉnh đốn tác phong này rất tốt!
Lúc này.
Bỗng nhiên luật sư An vỗ đùi hô lên.
Khiến thiếu nữ đen đang ăn canh bên cạnh giật mình tới trực tiếp bị sặc.
Châu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Những người khác lại hơi kỳ quái nhìn về phía luật sư An có phản ứng quá kích như vậy.
- Lão Trương à.
Luật sư An đưa tay đặt trên bả vai lão Trương, dùng sức vỗ vỗ: - Anh phải có thái độ tư tưởng thật đoan chính, còn có tình cảm của bản thân an cũng phải sâu đậm, cũng phải thăng hoa.
Lão Trương nhất thời có chút ù ù cạc cạc.
Là mình đã làm sai điều gì sao?
Luật sư An đã ăn xong, dứt khoát đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh lão Trương.
Chỉ vào bát to trước mặt lão Trương: - Anh ăn đi, mau ăn đi, tôi nói kệ tôi.
- Ah, được.
Lão Trương cúi đầu, tiếp tục ăn canh.
- Lão Trương này, thật ra nhãn giới của con người, phải nên đặt xa một chút mới tốt, anh nói đúng không?
- Ừm.
- Vậy phải làm thế nào mới có thể nhìn xa trông rộng đây? Đương nhiên đầu tiên, anh phải đứng ở nơi cao, anh nói đúng không?
- Ừm.
Châu Trạch lười nghe luật sư An nói lung tung.
Đứng dậy.
Đi tới vị trí sofa mình thích nhất, ngồi xuống.
Bởi vì mới vừa ăn no, cho nên Châu Trạch không nằm.
Oanh Oanh đi tới, đưa mấy phần báo chí cho Châu Trạch.
Oanh Oanh không pha trà, bởi vì mới vừa ăn cơm xong, uống trà bù trừ lẫn nhau, ngược lại không tốt, trong


nữ bộc tự mình tu dưỡng


có viết điều này.
- Lão Trương này, chúng sinh bình đẳng, anh có hiểu câu này?
- Ách, đây không phải Phật gia...
- Không đúng không đúng, trong hiến pháp cũng có ghi, người người bình đẳng, đúng không?
- Ừm, đúng.
- Người dân còn sống là người dân, người dân đã chết, lẽ nào không phải người dân sao?
- Lão An, rốt cục anh muốn nói điều gì?
- Tôi nói cho anh, hiện tại có một chuyện vô cùng tốt đẹp đang được bày ra trước mặt anh, là tôi thiên tân vạn khổ, hao hết tâm lực mới tranh thủ được cho anh.
- Anh nói trước đi.
- Trước mắt có một cơ hội, có thể khiến anh thu được viên chức tại địa ngục, mãn nguyện hơn nhiều, thoải mái hơn nhiều so với việc ở dương gian làm một tiểu quỷ sai, anh có muốn tới đó không?
- Không muốn.
- Đúng vậy, chắc chắn là anh muốn... ...
Luật sư An hít sâu một hơi.
- Này... Sao anh có thể không muốn đi?
Lão Trương theo bản năng nhìn về phía Châu Trạch ngồi ở xa xa.
- Anh chớ nhìn anh ta, đừng học thói không có tiền đồ của anh ta.
- ... ... - Châu Trạch.
- Là muốn xuống địa ngục?
- Đúng vậy.
- Không thể ở lại dương gian?
- Cũng có cơ hội, ba năm rưỡi có thể lên đây xem một chút.
- Tôi không muốn đi, tôi cảm thấy hiện tại mình sống rất tốt.
- Sao có thể rất tốt?
- Đi làm, phá án, bắt kẻ bắt cóc, mỗi ngày đều rất phong phú.
- Đây là phong phú sao? Lão Trương, kỳ vọng của tôi dành cho anh vẫn luôn rất cao.
- Tôi thường nói với ông chủ.
- Toàn bộ phòng sách.
- Tôi cảm thấy người có tiền đồ nhất chính là anh!
- A, ách, phải không?
- Đúng vậy, đương nhiên là phải. Lão Trương à, hiện tại địa ngục cần anh.
- Nhưng tôi không có bản lãnh gì...
Luật sư An duỗi đầu ngón út của bản thân mình ra.
Chọc chọc ngực lão Trương.
- ... ... - Lão Trương.
- Nơi này có một trái tim, thế là đủ rồi, những cái khác có hay không cũng không sao cả.
- Nên có rồi sẽ có, nhưng chỉ có lương tâm là người khác không cho được.
- Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi, lão Trương, anh hãy nghe tôi nói, anh biết hiện tại phong khí trong ngục âm ty kém tới cỡ nào không?
- Kém tới mức nào?
- Mấy vụ án nhỏ phải xem quan hệ.
- Mấy vụ án tầm trung phải xem ảnh hưởng.
- Mấy vụ án lớn phải xem chính trị!
- Anh nói xem, như vậy mà còn không nghiêm trọng sao?
- Ah, hình như là rất nghiêm trọng.
- Lại nhìn tôi đi, tôi đã thành ra như vậy, có thể không nghiêm trọng sao?
- Anh là do...
Lão Trương do dự một chút, hai chữ "đáng đời" kia không cách nào nói ra miệng.
Cho dù là đối với chính quyền nào, đối mặt mới phần tử tạo phản đều sẽ đã kích không chút lưu tình.
- Tôi tham dự vào chuyện nghiêm trọng như vậy, rõ ràng vẫn không chết, hiện tại còn có thể ngồi ở đây uống canh thịt trò chuyện nhân sinh cảm ngộ với anh.
- Chẳng lẽ điều này không đáng sợ sao?
- Ách... ... - Lão Trương.
Anh nói như vậy.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất có đạo lý.
- Cho nên ngục cần anh tới, cơ hội trước mắt cũng đáng để anh nắm chắc... ...
Ông chủ Châu buông báo chí xuống, không nghe nổi nữa, đứng lên, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Oanh Oanh theo sau, choàng thêm một lớp áo khoác lên người Châu Trạch.
Thật ra, trong lòng Châu Trạch rất rõ ràng, cho dù khẩu tài của luật sư An có tốt cỡ nào cũng không khuyên nổi lão Trương.
Lão Trương "rất ngu", cho dù là công việc anh ta thờ phụng hơn hai mươi năm lúc trước hay là sau đó, vì cứu mấy đứa nhỏ mà hy sinh bản thân mình, đoán chừng trong mắt không ít người, anh ta là "kẻ ngu si".
Nhưng "kẻ ngu si" này không giống với "già nua si ngốc".
Trừ phi mình mở miệng, dùng tình cảm trước kia, tự mình mở miệng nói với lão Trương, nếu không lão Trương sẽ không đồng ý.
Mà ông chủ Châu lại không muốn mở miệng.
Bản thân mình làm ông chủ, có thể tiếp tục lưu lại phía trên xem báo chí, phơi nắng, uống cà phê.
Ngược lại phái thuộc hạ xuống địa ngục, phấn đấu ở chỗ làm việc mới?
Chuyện này Châu Trạch thật không thể làm được.
Dưới đèn đường.
Châu Trạch đi ở phía trước.
Oanh Oanh đi ở phía sau.
Hai chiếc bóng.
Cùng bị kéo dài.
Thật ra, Châu Trạch đi cũng không bao xa, chỉ đi tới đầu ngõ phía trước sau đó lại vòng lại, bất tri bất giác đã lại trở về.
- A, anh đang đi tản bộ sao?
Lúc này, bạn Minh Minh đang ngồi trên ghế bên lề đường, trong tai đeo tai nghe điện thoại. Thấy Châu Trạch đi ngang qua, anh ta lễ phép mà tháo tai nghe điện thoại xuống.
Châu Trạch cũng lễ phép gật đầu.
- Người anh em, có chuyện nghẹn trong lòng tôi đã mấy ngày, tôi không biết bản thân mình có nên nói hay không.
Cừ Minh Minh đứng lên, hơi khó xử nói.
- Vậy thì đừng nói.
- ... ... - Cừ Minh Minh.
- Tôi... ...
- Oanh Oanh này, đầu tôi hơi choáng váng, bên ngoài gió quá lớn, chúng ta trở về thôi.
- Ách... ... - Cừ Minh Minh.
Chờ Châu Trạch qua đường cái thì.
Cừ Minh Minh cắn răng, đuổi theo.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ nhún vai.
- Muốn xin ngài giúp một việc.
- Gần đây tôi bề bộn nhiều việc.
- Tôi ở ngay đối diện ngài.
Ý chính là.
Mỗi ngày tôi đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy anh ngồi bên cửa sổ nhà anh.
Mỗi ngày anh đều đang bận rộn làm chuyện gì.
- Nói đi, không nhất định sẽ giúp. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Sát vách các người. - Nói xong, Cừ Minh Minh đưa tay chỉ vị trí bên phải phòng sách.
Là nơi luật sư An bao xuống đặc biệt để thiếu nữ đen trồng hoa bỉ ngạn.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Gần đây đám cổ trùng tôi nuôi đều xuất hiện xao động, tôi không biết là vì nguyên nhân gì, sau đó, tôi thả mấy con cổ trùng ra, phát hiện bọn nó đều bò về phía căn phòng sát vách phòng sách của anh.
- Ah.
Châu Trạch gật đầu, phân phó cho Oanh Oanh:
- Oanh Oanh, ngày mai mua thêm một chút thuốc diệt côn trùng, ruồi nhặng vân vân, sau đó phun căn phòng sát vách nhiều một chút.
- Được, ông chủ!
- Ông chủ Cừ, đa tạ anh đã nhắc nhở, yên tâm đi, chúng tôi sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân bị trùng cắn, ông chủ Cừ thật có lòng tốt.
Ngay sau đó.
Châu Trạch như lại nghĩ tới điều gì, phân phó nói:
- Không được, mua thuốc diệt côn trùng quá phí tiền rồi, ngày mai gọi Deadpool đứng ở cửa tiệm, cứ thấy con trùng nào đến liền nuốt con đó, coi như cho anh ta thêm đồ ăn.
- Tốt, ông chủ!
- ... ... - Cừ Minh Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận