Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1236: Cháy nhà mới ra mặt chuột (2)

Vốn dĩ muốn tới để trả nhân tình cho vị Phủ Quân đại nhân kia.
Ai biết được lại thiếu người ta một ân huệ.
Toàn bộ Thiên gia thôn, đều bị anh hạ rồi, nên thắng cũng đã thắng, đáng giết cũng đã giết, nên nhận thua cũng đã nhận thua, nên nổ cũng đã nổ rồi.
Ông chủ Châu cảm giác bản thân thấy tốt là được rồi.
Lập tức nói ngay:
- Mở cửa, để cho chúng tôi rời đi.
Trên cái ao khô khốc, xuất hiện một cánh cửa, khung cửa màu đỏ tươi, có chút phong cách cổ xưa cũng có chút cổ quái, Châu Trạch vẫy vẫy tay với Oanh Oanh, đợi sau khi Oanh Oanh đi tới, đồng thời đẩy cửa ra, tiến vào.
Chẳng qua là, mới vừa tiến vào, Châu Trạch đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, đây không phải là con đường lót gạch có tấm gương đồng mà anh đã đi vào lúc trước, cũng không phải là phòng khách mà anh đã từng ngủ gật.
Cảnh vật của nơi này, có chút tối tăm, còn mang theo chút màu đỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất mông lung.
Giống như loại phố nhỏ hẻm nhỏ mà lão đạo thường rất thích đi kia, cái loại mà bên trên còn treo bảng hiệu “rửa chân và gội đầu”, bên trong còn có rất nhiều chị gái nhiệt tình hiếu khách đang ngồi đấy.
- Ừm...
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Phảng phất như có ai đó kích thích vào tâm trí.
Sắc mặt Oanh Oanh động lại một trận, ánh mắt cảnh giác quét nhìn bốn phía, trên phương diện này, đàn ông có chút nhạy cảm hơn phụ nữ, nhưng phụ nữ lại cảnh giác hơn đàn ông.
Ngược lại Oanh Oanh cũng không bài xích việc ông chủ Châu mở hậu cung, dù sao giúp Châu gia khai chi tán diệp là trách nhiệm của vợ cả.
Nhưng Oanh Oanh cũng không muốn thứ hỗn tạp tâm thuật bất chính gì đó câu mất hồn ông chủ đi, tuy nói trên phương diện này ông chủ rất trưởng thành chững chạc cũng không khiến người ta lo lắng bao nhiêu.
Xác định được giọng nói.
Là từ truyền ra từ trên cái giường lụa mỏng ở trước mặt.
Vào lúc này, ánh đèn cũng hiểu được lòng người mà sáng lên.
Cách lớp màn lụa mỏng.
Có thể nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ nằm nghiêng ở bên trong.
Tại sao có thể xác định người này là phụ nữ?
Bởi vì đồ thị hình sóng kia.
Lồi lõm lồi lõm.
Thật sự là quá mức rõ ràng.
- Từ trong thôn đi ra ngoài, cửa ra chỉ có thể là nơi này, nơi này là phòng của bà bà.
Từ trong chiếc nhẫn thanh đồng truyền ra giọng nói của thiếu niên.
- Vậy cậu cũng nói sớm đi chứ, cũng cho tôi chuẩn bị tâm lý.
Không một lời giải thích mà cứ xông vào phòng người ta như vậy, thật đúng là có chút ngượng ngùng.
Tuy nói là lần đầu tiên tiếp xúc, dù sao trước đó khi ở trong phòng khách ông chủ Châu cũng đã nhìn ra thứ kia là hàng nhái rồi.
Thế nhưng một người phụ nữ có thể tay trắng dựng nghiệp, hắc bạch lưỡng đạo đều có thể lăn lộn đến mức có thể mở ra được một nơi như thế này, là một người dễ đối phó như vậy sao?
Mấy con bạc ở trong cái thôn kia, ông chủ Châu là bởi vì có doanh câu trấn giữ, cho nên mới có thể quét ngang qua, nhưng vị bà bà này, lại có thể một tay trấn áp bọn họ mấy chục năm, có thể thấy được kỹ năng cổ tay.
- Có khách tới sao?
Giọng nói lười biếng vẫn tiếp tục.
Giọng nói này, mang theo sự mị hoặc tự nhiên, ông chủ Châu có thể xác định, lúc anh bước vào sòng bạc này, có lẽ người phụ nữ trước mặt này đã lập tức cảm nhận được, thậm chí, có lẽ cô ta sớm cũng đang chờ anh giải quyết hết những chuyện trong thôn sau đó đi tới gian phòng của bà ta.
Giao phong.
Từ lúc mới bắt đầu, từ trong giọng nói lười biếng thì đã bắt đầu rồi.
Chẳng qua là.
Có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng với người khác.
Nhưng đối với ông chủ Châu mà nói.
Ha ha.
Bàn về chuyện ngồi mà không loạn. (thành ngữ sử dụng trong mối quan hệ giữa nam và nữ, dùng để chỉ Liễu Hạ Huệ, ngồi bên cạnh phụ nữ mà lòng không loạn)
Châu Trạch anh cũng không nhằm vào người nào…
- Aish… Như thế này là phải đi à?
Người phụ nữ ngồi dậy, ngồi dậy ở trên giường.
Đến hiện tại ông chủ Châu vẫn không thể phân rõ được, rốt cuộc đối phương là địch hay bạn, có chút không dò được thái độ của đối phương.
Nhưng Châu Trạch cũng không muốn hao tổn thời gian ở đây chơi đùa gì đó với những thứ xoắn não này.
Nói thẳng:
- Tạm biệt.
Nói xong.
Ra hiệu cho Oanh Oanh cùng anh đi về phía cánh cửa bên kia.
Bố trí cửa ra của thôn ở ngay trong gian phòng của mình, cũng quá hào phóng rồi, nhưng đám con bạc ở trong cái thôn này bị bà ta trấn áp mấy chục năm vẫn không thể thoát ra ngoài được, thật ra thì, cánh cửa đó có ở trong gian phòng của bà ta hay không, cũng không sao cả.
Nhưng mà.
Lúc Châu Trạch cùng Oanh Oanh đi tới cửa.
Thoáng cái giọng của người phụ nữ đã lạnh xuống.
Nói:
- Cứ như vậy mà đi sao...
- Đúng vậy nha.
Ông chủ Châu rất thành thật trả lời lại.
- Thật ra thì, anh có thể đi. – Lời nói của người phụ nữ lại mềm nhũn ra - Nhưng dù sao cũng phải cho tôi ăn lót dạ một chút chứ?
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn bóng người đã đứng lên đằng sau tấm lụa mỏng, nói:
- Tôi không đánh cuộc với bà, là tôi cướp, cho nên, tôi không cảm giác là mình thiếu bà cái gì cả.
Ganh đua với người có tài.
Ông chủ Châu cảm giác hôm nay mình đã được thu hoạch rất lớn.
Trước đó học được thủ đoạn lừa gạt ánh trăng của Thiết hàm hàm.
Sau đó lại học được điệu bộ chơi một mình của Phủ Quân đại nhân.
Trong vòng một ngày.
Bóng dáng của hai đại nhân vật vĩ ngạn tỏa sáng ở ngay sau lưng anh, chỉ dẫn cho anh tiến tới, thật sự là một ngày quá phong phú.
- Anh có biết, nếu như anh cứ đi như vậy mà nói, sẽ có hậu quả gì hay không?
- Không muốn biết.
Lều lụa mỏng được vén lên.
Một người phụ nữ thành thục nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi từ trong đi ra.
Cô ta mặc đồ ngủ màu trắng, có chút dày, không phải là voan mỏng, cho nên cũng coi là che giấu nghiêm nghiêm cẩn cẩn, nhưng vóc người vẫn rất nổi bật.
Bà bà thực sự, so với thứ hàng nhái kia, quả thật là có hương vị hơn nhiều.
- Tôi đánh bạc cả đời, thật ra thì, trong lòng cũng hiểu rõ, có lúc, thắng thua thật sự, cũng không nằm trên chiếu bạc.
- Mấy người đàn ông nhỏ bé kia trông thấy tôi sắp không trụ được nữa, tự chủ trương mà muốn tranh thủ vì tiền đồ của chính mình, cố ý mời anh tới đây, thật ra thì tôi đều biết, tôi không ngăn cản, ra vẻ cái gì cũng không biết, nằm ở nơi này một phen, cũng sắp nửa tháng không muốn hầu hạ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận