Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 417: Hiện trường phát hiện án

- Việc lớn chính là vì sao mã Wechat đời trước mà đời này anh còn có thể đăng nhập được?
Ông chủ Châu nhớ tới khoảnh khắc khi bản thân trọng sinh trở về, từng bận rộn đến trưa muốn đăng nhập tài khoản xã giao của mình trước đây, nhưng không thành công.
Hoặc mình phải bổ sung số điện thoại hoặc phải có bạn tốt chứng thực, dù là cái nào cũng đều không được.
Thế nhưng hiện tại lão Trương lại có thể trực tiếp dùng Wechat của mình trước đây.
Khiến đáy lòng ông chủ Châu cảm thấy rất không thăng bằng.
- Ách, đây là di vật tôi tìm được lúc trước. - Trương Yến Phong trả lời.
- Di vật?
- Ừm, tôi trở về nhà một chuyến, hôm trước sau khi con trai tới tiệm sách, nó trở về trường học rồi tôi lại trở về nhà một chuyến, lấy điện thoại di động của mình tới đây.
Châu Trạch gật đầu, thì ra là thế.
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
- Anh có cần mau chóng tới hiện trường xem sao không? - Trương Yến Phong hỏi.
Cuộc sống hiện tại, cảnh ngộ hiện tại khiến lão Trương vẫn có chút không quen. Nhưng chỉ cần có vụ án để anh ta lo liệu điều tra, anh ta có thể lập tức tràn ngập sức sống, ngay cả cuộc sống cũng trở nên tràn ngập hy vọng.
- Quên đi, không phải hôm qua anh nói anh dự định bớt thời giờ quay về Diêm Thành thăm gia đình một chút sao? Mặc dù chủ của thân thể này không có con, nhưng anh ta còn có một người mẹ, anh đã dùng thân thể người ta, đương nhiên phải tận hiếu thay người ta.
- Anh ta cũng là cảnh sát tốt.
- Hai người đều không dễ dàng gì.
Lão Trương nghe vậy, im lặng, sau đó gật đầu.
Cảnh sát càng hiểu cảnh sát, cuộc đời hai mươi năm cảnh sát hình sự, bên cạnh anh ta có không ít chiến hữu đã hy sinh. Loại bi thương này anh ta rõ ràng nhất.
- Ừm, vậy chiều nay tôi sẽ lên đường trở về. - Lão Trương quyết định.
- Tới quầy hàng lấy một ít tiền đi, lấy thêm chút tiền âm phủ, nếu gặp phải phiền toái gì, cứ đốt nhiều tiền âm phủ một chút là được.
- Tốt, đã biết.
- Chuyện này… chiều nay tôi sẽ bớt thời giờ tới trường học xem sao.
- Ừm.
Lão Trương lại trở về chỗ ngồi, chuyên chú đấu tranh với bữa sáng.
Châu Trạch lại cầm điện thoại di động của lão Trương, nhìn mấy bức ảnh hiện trường kia nhiều thêm vài lần.
Hình ảnh rất máu tanh.
Rất tàn bạo.
Thảo nào báo chí không dám đăng ảnh hiện trường lên.
Hai sinh viên lần lượt tử vong trong cùng một ngày, hẳn là một chuyện lớn, Châu Trạch vốn muốn tới xem trước một chút, nhìn xem kết quả điều tra của đám cảnh sát là thế nào.
Nếu như cảnh sát đã tập trung vào kẻ hiềm nghi, xác nhận là người gây nên, mình cũng có thể nghỉ ngơi một chút không cần động tay tới.
Nhưng ông chủ Châu lại lo lắng ngộ nhỡ thật sự là quỷ vật gây nên, nếu mình mặc kệ không để ý, tiếp tục khiến án mạng phát sinh, sợ rằng lúc đó bản thân mình sẽ phải chịu một số nhân quả.
Lại thêm lần trước trong sự kiện ác quỷ lẩn trốn, Châu Trạch đã kiếm không ít tích điểm, cũng chỉ còn thiếu ba trăm điểm là tới cửa ải lớn một nghìn tích điểm. Chỉ cần mình bắt thêm mấy ác quỷ bù vào, sau đó bản thân mình lại đi bắt mấy quỷ sai đần độn như Lưu Sở Vũ, là có thể thăng nhậm bộ đầu.
Hai ba con mèo tầm thường chỉ có thể tạo thành một bữa ăn ngon, loại cá lớn như án tử này mới có thể khiến tính năng chủ động của Châu cá muối được khởi động.
Sau buổi trưa.
Lão Trương lái Nissan của Hứa Thanh Lãng tới Diêm Thành.
Nhìn ô tô biến mất trong tầm mắt.
Châu Trạch hơi ước ao lão Trương.
Cái này hoặc giả.
Chính là báo ứng?
Báo ứng này không có nghĩa xấu.
Đời trước là anh hùng.
Đời này tùy tiện lấy một bộ thi thể mượn xác hoàn hồn trở về, lại cũng có thể là anh hùng.
Khác với mình kế thừa thân thể Từ Nhạc.
Đối với Từ Nhạc.
Châu Trạch không có gì phải áy náy.
Thay thế thân phận của anh ta, thay thế nhân sinh của anh ta, đây chỉ có thể coi là nhân quả tuần hoàn.
Chẳng qua, lão Trương lại mang theo một loại tôn trọng và tình cảm đặc thù đối với thân thể hiện tại. Đối phương nằm vùng ba năm, rốt cục cũng có thể truyền tin tức ra ngoài, khiến hành động thu lưới thành công, còn vì đó mà hy sinh chính bản thân mình. Loại anh hùng vô danh này thực sự khiến người ta kính ngưỡng.
Nếu anh ta đã kế thừa thân thể người ta, đương nhiên cũng phải có trách nhiệm với gia đình của người ta.
Điều may mắn duy nhất là đối phương còn chưa thành gia, cũng không có con, ngược lại cũng giảm bớt đi phiền toái rất lớn.
Không cần cõng theo gánh nặng luân lý và đạo đức gì.
Bên ngoài, gió nổi lên, Châu Trạch ngáp một cái, khiến bản thân mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Nghiêng người sang nhìn tiểu loli còn đang luyện đầu lưỡi ở đằng kia, hô lên:
- Lâm Khả, đừng đùa đầu lưỡi nữa, theo tôi ra ngoài.
... ... ...
Đại học Thông Thành không phải đại học nổi tiếng gì, không có quan hệ gì với 1 hoặc 985, nhưng cũng có thể coi là trường đại học tốt trong thành phố Thông Thành. Bên trong trường, thực lực tổng hợp của Viện Y Học vẫn rất không tệ.
Sau khi đi vào trường học, Châu Trạch thử đi tìm ký túc xá đã xảy ra chuyện. Hắn đi hai vòng, lúc này mới tìm được, ở một khu vực tương đối vắng vẻ, không nằm trong khu vực ký túc xá vốn có.
Nghe nói vì bố trí nơi ở cho đám du học sinh, nên những học sinh vốn có trong trường bị sắp xếp tới khu ký túc xá cũ này.
Mà hai vụ án đều phát sinh ở khu ký túc xá cũ.
Ký túc xá nữ sinh, Châu Trạch để Lâm Khả đi xem một chút tình huống, ký túc xá nam lại do Châu Trạch đích thân đi vào.
Mặc dù nói đã xảy ra án mạng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không sắp xếp cho sinh viên vào ở phòng ký túc đã xảy ra chuyện mà thôi, trong những lầu ký túc xá còn lại vẫn có người ở theo lẽ thường.
Nếu không hơn ngàn người, muốn lâm thời sắp xếp ra một chỗ dừng chân cũng không phải một chuyện đơn giản.
Đương nhiên,
Cho dù từng chết người.
Chờ qua một hai năm, nhất định cũng sẽ có học đệ học muội u mê vào ở, tài nguyên để đó không dùng cũng là một loại lãng phí, không phải sao?
Trên cửa ký túc xá có trên dán giấy niêm phong của cảnh sát, phụ cận thỉnh thoảng lại có học sinh bưng chậu rửa mặt chậu rửa chân đi qua, nhưng khi bọn họ đi qua cửa chính có dán giấy niêm phong, rõ ràng bước chân của bọn họ đã nhanh hơn nhiều.
Ông chủ Châu xé mở giấy niêm phong, đi vào.
Bên cạnh có học sinh nhìn thấy, nhưng tưởng anh là cảnh sát hoặc nhân viên nhà trường phái người tới điều tra, đều không người đi lên hỏi.
Đóng cửa lại.
Châu Trạch quan sát kỹ ký túc xá.
Thi thể đã sớm bị dời đi xử lý, rất nhiều thứ bên trong cũng bị coi như vật chứng cầm đi, dường như hành lý của những bạn cùng phòng còn lại cũng đã bị lấy đi.
Chỉ còn lại chăn đệm đồ dùng hằng ngày của người chết còn đặt ở chỗ này.
Ánh sáng mặt trời, không khí trong phòng ký túc này khá tốt, hơn nữa, ở bên trong, Châu Trạch không cảm ứng được bất kỳ quỷ khí hoặc oán niệm gì lưu lại.
Sau khi xác nhận không có phát hiện gì khác, Châu Trạch đẩy cửa ký túc xá ra, một lần nữa dán giấy niêm phong lên, xoay người chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, anh nhìn thấy một người thanh niên mặc quần cộc áo lót, trong tay còn cầm bóng rỗ đứng trước mặt mình, dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn mình.
- Anh là ai? - Đối phương hỏi.
Châu Trạch không để ý, xoay người chuẩn bị đi.
Vậy mà, đối phương lại đập mạnh bóng rổ về phía Châu Trạch. Châu Trạch phản ứng nhanh hơn anh ta, trước kia sau nhiều lần mở ra vô song khiến thân thể lâm vào tình cảnh thảm liệt, nhưng thật ra nó lại càng giống "thối thể" trong tiểu thuyết võ hiệp hơn. Chí ít so với tên Từ Nhạc bệnh rề rề trước đây, tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều.
Xoay người, phất tay, bóng rổ bị đẩy ra.
Nhưng người thanh niên kia lại nhào tới, trực tiếp đánh về phía Châu Trạch.
Móng tay của Châu Trạch thoáng dài ra, theo bản năng muốn đâm vào trong cơ thể đối phương, nhưng anh vẫn hơi do dự một chút.
Chính là một chút do dự này khiến Châu Trạch bị người thanh niên kia trực tiếp đụng ngã lăn trên mặt đất.
Đối phương duỗi tay nắm lấy cổ áo của Châu Trạch, quát:
- Anh là ai!
- Cảnh sát. - Châu Trạch trả lời.
- Đánh rắm, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong đại viện cục cảnh sát, tôi không nhận ra anh!
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ.
Đụng với cảnh nhị đại.
Động tĩnh bên này thoáng cái đã ảnh hưởng đến những học sinh khác ở vùng phụ cận, thấy có người đánh nhau, có không ít quần chúng ăn dưa lập tức tụ tập đến.
- Xin lỗi, rất nhiều phạm nhân đều có thói quen quay về hiện tràng gây án của bản thân mình để quan sát, hiện tại tôi phải báo cảnh sát, đưa anh đến cục cảnh sát đi! Nếu như tôi oan uổng cho anh, tôi sẽ xin lỗi anh, đồng thời cũng sẽ bồi thường kinh tế cho anh!
Bởi vì Châu Trạch nói dối mình là cảnh sát, càng tăng thêm hoài nghi trong người thanh niên này. Anh ta vừa ra hiệu cho mấy người đồng bạn bên cạnh mình coi chừng Châu Trạch vừa lấy di động ra, bấm điện thoại.
... ...
Tiểu loli từ ký túc xá nữ sinh đi ra. Ký túc xá mà cô ấy đi vào không phát hiện tình huống dị thường gì, đang ở phía dưới chờ Châu Trạch đi xuống, đột nhiên cô ấy nhìn thấy Châu Trạch bị một đám học sinh áp giải từ trong ký túc xá đi ra.
Nhìn thấy một màn này, tiểu loli sửng sốt.
Thậm chí.
Cô ấy còn xinh đẹp mà vẫy vẫy tay với ông chủ nhà mình.
Thè lưỡi.
Châu Trạch liếc nhìn tiểu loli có vẻ hơi hả hê.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, khi Châu Trạch bị áp đến cửa trường học, một chiếc xe cảnh sát đã đậu ở chỗ này.
- Tiểu Phong, làm sao vậy?
Trên xe cảnh sát có một nữ cảnh sát xuống xem xét.
Gầy teo thật cao.
Như một cây sậy.
- Chị, em phát hiện một tên khốn xé mở giấy niêm phong len lén vào hiện trường, anh ta còn gạt em nói anh ta là cảnh sát.
Nữ cảnh sát lập tức nhìn về phía Châu Trạch, ngay sau đó sửng sốt, hô lên:
- Anh Từ?
... ...
- Thật xin lỗi, anh Từ, là tôi không đúng, là tôi lỗ mãng rồi. - Thanh niên được gọi là Chu Phong từ chỗ ngồi đứng lên, cúi người nhận sai với Châu Trạch.
Châu Trạch phất phất tay, ra hiệu không sao.
Nữ cảnh sát chạy tới nơi này còn là người quen.
Trước đây khi lão Trương tìm Châu Trạch phá án, từng để nữ cảnh sát này lái xe đưa Châu Trạch trở về không chỉ một lần.
Thật ra trên danh nghĩa, Châu Trạch vẫn là cố vấn của bót cảnh sát, chỉ có điều trước đây người mời Châu Trạch là lão Trương đã mất.
Nhưng ít ra tầng thân phận này vẫn có thể giúp Châu Trạch tạm thời rửa sạch hoài nghi là hung thủ.
- Anh Từ cũng cảm thấy hứng thú với vụ án này sao? - Nữ cảnh sát hỏi Châu Trạch.
- Ừm, lão Trương báo mộng cho tôi, còn nước mắt nước mũi tèm lem mà hy vọng tôi đến xem vụ án này, vì thế nên tôi mới tới.
Nữ cảnh sát và thanh niên đều không cảm thấy Châu Trạch đang nhạo báng hay trêu tức, bọn họ cảm thấy Châu Trạch thật sự cảm giác được lão Trương hy sinh rất thống khổ, cố ý dùng loại giọng điệu này để che giấu bi thương của mình.
- Tôi muốn giúp điều tra vụ án này một chút, có thể không? - Châu Trạch hỏi.
- Ách, có thể thì có thể, nhưng tôi phải xin lệnh của phía trên một chút. Hiện tại vụ án này rất vướng tay vướng chân. Dựa theo tình huống hiện tại, chúng tôi không tìm được một chút đầu mối nào cả.
Châu Trạch gật đầu, nói: - Có thể nói cụ thể về chuyện của người bị hại cho tôi không? Ví như tính cách và tập quán sinh hoạt cùng với biến hóa gần nhất, đầu mối điều tra nội bộ và vân vân, có thể không cần tiết lộ cho tôi, tôi biết cô cũng không tiện.
Trước đây khi lão Trương còn.
Không có gì gọi là không tiện.
Lão Trương hận không thể coi quỷ sai Châu Trạch này làm thám tử lừng danh Conan, tùy thời dẫn theo bên người giúp anh ta tra án.
Hồ sơ bảo mật chỉ quy định không thể tiết lộ cho người không có liên quan.
Nhưng không có quy định nào rằng không thể tiết lộ cho quỷ không có liên quan xem mà.
- Anh Từ, nếu như anh muốn biết chuyện này, tôi có thể nói cho anh biết. – Chu Phong mở miệng nói.
- Ah?
- Bởi vì người chết Lưu Hạo Nam là bạn cùng phòng của tôi, sau khi cậu ấy chết tôi mới rời khỏi túc xá kia.
- Lưu Hạo Nam.
- Cũng là bạn tốt của tôi.
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận