Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1622: Chuyển đổi (2)

Châu Trạch vừa mới định mở miệng.
Chất lỏng bốn phía lại giống như phát điên mà xông về phía anh.
Trong một lúc.
Cả thế giới.
Giống như là đều đã bị tập đoàn Dove* bao trùm lấy vậy.
(*ý chỉ chocolate Dove)
Châu Trạch bắt đầu thúc giục sát khí trong cơ thể mình, nghĩ muốn mạnh mẽ phản kháng lại, đồng thời, cũng bắt đầu gọi Thiết hàm hàm.
Nhưng phía bên Thiết hàm hàm lại không có chút phản ứng nào.
Lúc xế chiều, Châu Trạch còn đã nghĩ, bản thân chưa bao giờ sợ những thứ kiểu “đoạt xá” hay “xâm phạm tinh thần” gì đó.
Quả nhiên.
Chuyện này, thực sự không thể dựng nói bậy được.
Đại đa số mọi người, khi còn bé, đại khái đều đã từng tưởng tượng cảm giác bản thân được những thứ như kẹo này bao quanh đi, khi đó, đương nhiên Châu Trạch cũng giống như vậy.
Nhưng trên thực tế, loại cảm giác này, thực sự không tính là quá tốt đâu.
Cảm giác dính dớp lan tràn khắp toàn thân, mang đến một loại trống rỗng tuyệt vọng.
Cũng may, tinh thần ông chủ Châu vững chắc, cũng không quá hoảng hốt, chẳng qua chỉ không ngừng thử xông phá chướng ngại ngăn cản bốn phía xung quanh.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái,
- Phốc…
Rốt cuộc.
Bỗng nhiên áp lực bốn phía buông lỏng được một chút.
Châu Trạch chợt ngồi bật dậy.
Phản ứng đầu tiên sau khi ngồi dậy chính là nhìn Oanh Oanh ở bên cạnh.
Chẳng qua là.
Lúc Châu Trạch đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.
Thứ mà anh nhìn thấy.
Chẳng qua chỉ là một rùa hồ nước trống rỗng.
Lại nhìn khắp bốn phía.
Anh lại đang nằm ở trong hồ nước trong phòng mộ chủ.
Đứng dậy.
Từ trong hồ nước đi ra ngoài.
Châu Trạch nhìn thấy thân thể của mình lại mang màu chocolate, dùng tay chà xát, cũng không đơn thuần là chỉ là nguyên nhân bị nhuộm màu, bởi vì da thịt bên trong của anh, cũng là màu này.
Chuyện này.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Thân thể trần truồng đi lại trong mộ thất, Châu Trạch hoảng hốt cảm thấy đây là một giấc mộng, giống như là giấc mộng có Hiên Viên kiếm vậy.
Nhưng hoàn cảnh chân thực ở bốn phía cùng với sự phân biệt từ trong nội tâm của anh.
Anh biết đây không phải là mộng.
Dường như.
Chuyện này là chân thực.
Đi ra khỏi phòng mộ chủ, đi vào buồng tai, lại từ từ đi từ trong hang trộm ra ngoài, cuối cùng, đi lên trân mặt đất.
Dọc theo đường đi.
Đều lưu lại dịch thể chảy xuống từ trên người Châu Trạch.
Sau khi lên trên mặt đất.
Châu Trạch có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ở phía trước, có hai chiếc lều vải, còn có một chiếc xe con.
- Oanh Oanh...
Châu Trạch mở miệng gọi.
Nhưng không biết tại sao, câu nói này lại không thể phát ra được.
Phảng phất như có một tầng ngăn cách, đã ngăn cách anh và thế giới bên ngoài.
Mặc dù bạn vẫn đang đứng ở nơi này, nhưng giữa bạn cùng với hoàn cảnh chung quanh, vẫn có một tầng hạn chế tồn tại.
Giữa một loại hư ảo không rõ ràng và hiện thực, mà bạn, chính là đang rong ruổi ở bên trong khe hở này.
Luật sư An đang ngồi ở gác đêm ở ngay trước mặt, cầm điện thoại di động, hẳn là đang xem video gì đó.
Châu Trạch đã đi tới, cũng không cố gắng thu lại khí tức hoặc là rón rén gì đó, nhưng luật sư An lại không có chút phản ứng nào.
Lúc đi tới bên cạnh lều vải.
Châu Trạch cúi đầu xuống.
Trong lều có đèn, là loại đèn chạy bằng pin, ánh đèn mờ ảo, lại có thể duy trì được rất lâu.
Lều vải này là của anh và Oanh Oanh ngủ chung.
Mà lúc này, mượn ánh đèn mờ ảo.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong lều.
Có hai người đang nằm.
Bản thân anh.
Còn nằm ở trong này.
Ôm Oanh Oanh.
Còn đang ngủ.
Vậy, “bản thân” ngay hiện tại này.
Lại tính là thứ gì?
Châu Trạch đưa tay muốn bắt lấy lều vải.
Anh muốn lật lều vải lên, muốn xem thử bản thân – người đang nằm ở bên trong – rốt cuộc là tình huống gì.
Đúng lúc này.
Luật sư An giống như là cảm ứng được gì đó.
Bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nơi này.
Anh ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lại cảm giác có gì đó không đúng.
Mà trong lều.
Truyền đến một tiếng quát khẽ của Oanh Oanh:
- Là ai!
- Là tôi.
Châu Trạch vừa trả lời vừa tiếp tục bắt lấy lều vải.
- Ầm!
Lều vải bị xé toạc từ bên trong.
Nắm đấm của Oanh Oanh quả đấm của trực tiếp hướng bên này đập tới.
Châu Trạch theo bản năng đưa tay đón lấy.
Nhưng một cổ quyền cứng rắn lại trực tiếp chấn nát tay của anh.
Cùng bị xoắn lại và chấn nát, còn có cánh tay của anh, cùng với phần ngực của anh.
Anh.
Toàn thân.
Vào ngay thời điểm bộ thân thể vô cùng yếu ớt này của anh đang nhanh chóng tan rã.
Châu Trạch nghe được từ bên trong lều vải có một giọng nói lười biếng:
- Sao vậy, Oanh Oanh.
- Không biết là ai, ông chủ, thật kỳ quái nha, mới vừa rồi tôi đã cảm ứng được nguy hiểm, nhưng hiện tại tôi lại không nhìn thấy bất kì ai cả.
- ... - Châu Trạch.

Một quyền này của Oanh Oanh, dĩ nhiên là không yếu, dù sao Oanh Oanh - bởi vì đi theo ở bên cạnh anh đã lâu, sớm đã không thể dùng cương thi cùng niên đại bình thường để tính toán nữa rồi, huống chi, cô ấy còn đã nuốt một phần di trạch của Hạn Bạt.
Nhưng mà, nguyên nhân một quyền này trực tiếp đánh anh đến mức tan biến, cũng không phải là do Oanh Oanh quá mạnh mẽ, mà là do bộ thân thể này của anh, thực sự là quá yếu ớt rồi đi.
Châu Trạch nhớ lấy mấy vị người đi trước thường dùng “đắp bằng bùn” để hình dung một người yếu ớt.
Còn anh, hiện tại đã vượt qua cấp độ “đắp bằng bùn” rồi, là được làm từ chocolate chảy đi.
Vào lúc thân thể vặn xoắn tan vỡ.
Trong lòng Châu Trạch cảm thấy.
Nếu như đây là hồi kết của giấc mộng thì tốt biết bao nhiêu.
Chờ sau khi anh tỉnh lại.
Tất cả mọi chuyện đều sẽ như trước rồi.
Sau đó.
Cái hang trộm này.
Cái nơi này.
Anh sẽ để cho An Bất Khởi dùng xi măng đổ đầy hết nơi này, bên ngoài sẽ đóng thêm đủ loại trận pháp chồng chất lên.
- Ùng ục...
Ý thức tan vỡ.
Giống như là đã kéo dài rất lâu, thế nhưng lại có vẻ như hoàn thành trong nháy mắt, chậm như cả năm, nhưng lại nhanh như một chớp mắt.
- Hô...
Ngồi dậy.
Tỉnh.
Tỉnh lại.
Tỉnh lại là được rồi.
Nhưng mà.
Bên cạnh không có lời nói quen thuộc “Ông chủ, anh tỉnh rồi.” truyền tới.
Nhìn khắp bốn phía.
Vẫn là bố cục của phòng mộ chủ, vách tường lạnh băng bằng phẳng.
Châu Trạch giơ tay lên.
Da thịt màu chocolate.
Nói về sự ngon miệng và yếu ớt của nó.
Ha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận