Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1755: Tôi muốn! (1)

Sau đó.
Lại chỉ tay về phía đám Diêm Vương còn sót lại – những kẻ đang đứng đằng xa quan sát một màn này.
- Các người, cũng phải chết một người.
Cuối cùng.
Nhìn ra bầu trời xa xăm:
- Các người, cũng phải chết một người.
Mỗi bên chết một người.
Chính là lập uy!
Đây chính là.
Phong thái của Phủ Quân nhất mạch, tâm phục khẩu phục!
Nói xong.
Lão đạo đưa tay nhổ ra ba sợi lông khỉ từ vị trí sau gáy của tiểu Hầu Tử.
Một sợi màu vàng, một sợi màu tím, một sợi màu đỏ.
Lòng bàn tay mở ra, đặt ở trước miệng.
Nhẹ nhàng thổi một cái!
- Phốc!
Trong khoảnh khắc.
Ở trên đỉnh Thái Sơn này.
Xuất hiện ba thân thể hùng vĩ kinh khủng.
Một là, Tử Kim Thần Hầu!
Một là, Vượn Bàn Sơn!
Một là, Xích Khào Mã Hầu!
Lão đạo nâng cao giọng.
Hét lớn một tiếng:
- Nhanh chóng, chém người!

Rốt cuộc cũng là gia học uyên tâm*, tuy nói đã từng làm ra hành vi phá của quá mức vì sự sống còn của mình mà trực tiếp bỏ lại cơ nghiệp của gia tộc, nhưng nếu bàn về thủ đoạn tranh quyền cùng với sự hiểu biết đối với quy tắc vận hành của quyền lực, những chuyện này, đều thấm nhuần từ trong xương cốt ngay từ khi ra khỏi bụng mẹ rồi.
(*Gia tộc có bề sâu, gia đình có sự kế thừa học thức, kỹ năng uyên thâm)
Không còn cách nào.
Người ông ta phải nâng lên chính là An Bất Khởi, mà không phải là chính bản thân ông ta, hay là Doanh câu.
Nếu như là chính bản thân ông ta, trực tiếp ở nơi này, căn bản cũng không cần nói đến chuyện sắp xếp bàn ghế gì đó, có thể trực tiếp thay thế vị trí của Địa Tạng Bồ tát ở địa ngục lúc trước.
Nếu như là Doanh câu, cho dù hiện tại Doanh câu đang suy yếu, thì nơi mà Doanh câu ở, cũng không có ai thực sự dám đến thăm dò xem rốt cuộc anh ấy đã khôi phục đến đâu, ít nhất, phần tự tin này, vẫn bày ra đó.
Nhưng An Bất Khởi…
Nói thật.
Có lẽ đối với chư vị thường thị cùng một đám cao tầng thực sự của âm ti đang có mặt ở đây mà nói.
An Bất Khởi, kẻ nào lòi ra vậy?
Dù sao thì, danh tiếng của luật sư An chỉ giới hạn ở tầng trung và thấp, hơn nữa, còn không phải là danh tiếng tốt đẹp gì đó, về thực lực thì… càng đừng nhắc đến nữa.
Cho nên nói, nâng đỡ một người anh minh thần vũ lên chức, bạn chỉ cần đẩy anh ta một chút vào lúc ban đầu, chính anh ta có thể tự mình đi được càng ngày càng xa hơn.
Thật ra thì, cũng không tính là khó khăn.
Độ khó thực sự của địa ngục là ở chỗ, bạn muốn đẩy một con heo lên vị trí đó, còn phải đảm bảo con heo đó có thể ngồi vững vàng yên ổn ở vị trí đó.
Dĩ nhiên là luật sư An ưu tú hơn so với heo.
Nhưng ở trong mắt những người ở cấp bậc như lão đạo đây.
Ước chừng, luật sư An cũng chỉ tương đương với ^(


(oo )


)^ mà thôi.
Nếu đã đồng ý là cuộc giao dịch này với ông chủ tiệm sách.
Ông ta cũng không thể để xảy ra tình huống.
Sau khi người ta được ông ta đưa lên, ông ta vừa quay đầu lại, An Bất Khởi liền bị người ta trực tiếp chém bay đầu, đầu treo ở trên cửa tòa thành đung đưa theo gió.
Hơn nữa, điểm mà luật sư An ưu tú hơn heo chính là ở chỗ, nếu như bạn cứ như vậy tán gẫu một chút trò chuyện một chút, sau đó dưới sự dẫn dắt của một bầu không khí láng giềng hòa thuận thân thiện mà nhường vị trí ra cho anh ta.
Thì An Bất Khởi anh ta, đánh chết cũng không dám ngồi lên đấy!
Làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên.
Chuyện đã đồng ý với người ta, cũng không cần phải cố tình thu mình lại lười biếng gì đó, nếu không, thì lại không ổn lắm.
Cộng thêm.
Năm đó rời nhà đi.
Địa ngục đã sớm là cảnh còn người mất.
Chuyện xưa người cũ đã sớm tan theo mây gió.
Lão đạo cảm thấy, bản thân cần làm chút gì đó, khiến cho uy vọng của Phủ Quân nhất mạch, lại một lần nữa được khẳng định lại trong lòng vạn quỷ của địa ngục.
Có lẽ, còn có một phần nguyên nhân bởi vì, đã yên hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy, tay của ông ta, cũng có chút ngứa ngáy rồi đi.
Tử Kim Thần Hầu.
Trực tiếp bay lên trời.
Đánh thẳng lên một con mắt ở trên bầu trời!
Vượn Bàn Sơn xông thằng về phía một trong những thường thị, thế như núi lở!
Xích Khào Mã Hầu thì cười lạnh, bóng dáng chợt lóe lên, trong phút chốc đã xuất hiện ở sau lưng Ngũ Quan Vương.
Trong Cửu Thường Thị, giết một kẻ, là để lập uy!
Giết một trong những Diêm La còn sót lại, là để lập giới!
Về phần đám lão rau cải kia, giết một kẻ, là vì để lập quy!
Thật ra thì, tổng kết lại bằng một câu.
Tay của bản Phủ Quân ngứa ngáy rồi, muốn đánh nhau, muốn chém người.
Làm sao?
Ba vị Thần Hầu này, đương nhiên không phải thực sự được phục sinh rồi, nhưng chúng nó đều đem di trạch của bản thân giao cho con khỉ nhỏ này, nói chính xác, vào lúc này, là lão đạo dùng phép thần thông của mình, “kích hoạt” ba vị Thần Hầu này.
Có sự ban phước của lão đạo.
Ba vị Thần Hầu này, cho dù không thể khôi phục lại được thực lực đỉnh phong như trong quá khứ.
Nhưng trong một thời gian ngắn, tự nhiên cũng có thể xuất ra được một phần tương đối.
Điều tiếc nuối duy nhất, có lẽ chính là ở chỗ con tiểu Hầu Tử này, vẫn là quá nhỏ, nếu như chờ đến lúc nó trưởng thành, di trạch của ba vị Thần Hầu này lại được nó hấp thu dung hợp.
Chậc chậc.
Sức lực kinh khủng của Bàn Sơn, trí tuệ giảo hoạt của Xích Mã, thân xác bất diệt của Tử Kim.
Nghĩ thử một chút.
Cũng khiến cho khỉ cảm thấy kinh khủng đi!
Nhưng chính bởi vì thiên phú được nâng lên quá cao quá nhiều, cộng thêm việc bản thân tiểu Hầu Tử chính là chuyển thế của Hầu Tử công đức, nếu giống như những Hầu Tử bình thường khác, mấy năm nữa là có thể trưởng thành, nhưng nó, phải tiêu phí thời gian gấp mấy chục lần so với những Hầu Tử khác mới có thể trưởng thành được.
Trước khi trưởng thành, cũng chỉ có thể dùng như một thiết bị truyền tín hiệu mà thôi.
Tử Kim Thần Hầu, oai phong chấn động đất trời, xông thẳng vào bên trong bầu trời, lựa chọn một con mắt, trực tiếp đập một quyền xuống
Lúc này, đám lão rau cải xem náo nhiệt còn lại, gần như đồng loạt lựa chọn lùi bước.
Dù sao thì người ta đã nói, chỉ giết một kẻ, làm đi, mày cứ giết một kẻ đi, bàn quay đã chuyển đi rồi, bản thân cũng không trúng độc đắc, đương nhiên không thể nào nghĩ đến chuyện mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực vì người anh em trúng độc đắc kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận