Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 906: Vá trời! (1)

- Chuyện này là lỗi lầm của tôi...
- Bao ăn lo uống bao ở, còn phải lo chuyện xoa dịu tâm lý? Ông đã làm rất tốt, thực sự, hy vọng chuyện lần này, sẽ không quá ảnh hưởng đến ông.
- Cảm ơn lời tốt lành của anh.
- Khách khí khách khí.
Lúc này.
Điện thoại di động của hiệu trưởng reo lên, ông ta đứng lên, vừa nghe điện thoại vừa gật đầu vẫy tay tỏ ý bản thân có chuyện phải đi với Châu Trạch, lúc trước ông ta ngồi ở đây, thật ra thì cũng là phiền lòng muốn được an tĩnh mà thôi.
- Tới uống trà!
Châu Trạch phất tay một cái, tạm biệt ông ta.
Hiệu trưởng gật đầu sau đó tiếp tục nhận điện thoại xoay người rời đi.
Châu Trạch tiếp tục ngồi ở trên ghế dài.
Cúi thấp đầu.
Gió đêm có chút lớn.
Thổi cho cái áo len kia không ngừng đung đưa, đung đưa…

- Aish, lại xuất hiện chuyện kiểu này.
- Cũng không phải chứ, ai có thể nghĩ tới học tỷ chị ấy cứ như vậy… mà lại nghĩ không thông chứ.
- Tình cảnh kia, thật thảm nha.
- Buổi tối nay tớ chen chung chăn với cậu có được hay không, một mình tớ không dám ngủ.
- Đến đây đi, tớ cũng không dám ngủ.
Trong phòng ngủ của nữ sinh.
Mấy nữ sinh đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Mặc dù Tiết Ngọc Anh lớn hơn bọn họ một tuổi, là học tỷ, nhưng bởi vì cùng hệ, lại vừa là hội học sinh, cho nên thời gian mọi người tiếp xúc tương đối nhiều, Tiết Ngọc Anh cũng thường xuyên đến phòng ngủ tìm Lâm Ức, Lâm Ức giống như cố ấy, là người trong đội hùng biện của trường học.
Lâm Ức ngồi ở trên giường của mình, chỗ nằm ở bên cạnh cô ấy là của Trần Nhã.
Trần Nhã mở đèn pin, đang xem album hình.
- A Nhã, cậu không sợ sao?
Hai tay Lâm Ức ôm đầu gối của mình, hỏi.
- Sợ.
Trần Nhã trả lời.
- Vậy cậu dám ngủ một mình không?
- Dám.
- ... - Lâm Ức.
Trần Nhã ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Ức, cười nói:
- Sao vậy, cậu không dám ngủ một mình? Vậy tới đây đi.
Trần Nhã vén một góc chăn của mình lên, tỏ ý Lâm Ức qua đây.
Lâm Ức lắc đầu một cái, nói:
- Tớ không sợ, chỉ là tớ sợ cậu sợ.
Trần Nhã gật đầu một cái.
Tay tiếp tục đưa đèn pin lên xem hình của mình.
Sấp hình này cô ấy vẫn luôn được cất giữ ở trong ngăn kéo có khóa, cũng chỉ thỉnh thoảng vào buổi tối một mình một người mới xem một chút, sẽ không cho những người khác xem.
- Cậu thực sự không sợ?
Lâm Ức lại hỏi.
- Sợ.
Trần Nhã bình tĩnh trả lời.
- Được rồi được rồi, cũng không nghĩ tới lá gan của cậu lớn như vậy.
Lâm Ức nằm xuống, đắp chăn, mắt có chút phiếm hồng, cô ấy đang suy nghĩ tới chuyện của Tiết Ngọc Anh, một học tỷ rất tốt, cứ như vậy không còn nữa?
Lâm Ức thật sự không sợ, bởi vì lúc trước có đoạn thời gian nửa năm ngắn ngủi, cô ấy vẫn luôn sống trong sự vây khốn của những cơn ác mộng, trong giấc mộng đó, cô ấy nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, giống như Địa Ngục.
Cô ấy thực sự vượt qua được, lá gan tự nhiên cũng liền trở nên lớn hơn rất nhiều.
Trần Nhã tiếp tục lật xem hình.
Bối cảnh trong hình.
Là một nhà tang lễ.
Cô ấy ôm gấu bông.
Cười rất vui vẻ rất tươi sáng.
Trong những tấm hình sau đó, cô ấy lần lượt chụp chung với những người nằm trong tủ đông phủ đầy hoa tươi khác nhau.
Thậm chí.
Còn có cô ấy chụp chung với nam nữ toàn thân trắng bệch ở trong tủ đông.
Cô ấy chưa từng nói với Lâm Ức cùng những bạn học khác.
Nhà của cô ấy mở nhà tang lễ.
Cũng chưa từng nói.
Mẹ của cô ấy có bệnh tâm thần.
Từ lúc cô ấy còn rất nhỏ liền thích mang cô ấy vào trong nhà quan tài chụp hình chung với những “người” kia.
Cùng chơi đùa với bọn họ, cho nên, cô ấy là cùng chơi đùa với những “người” mà lớn lên.
Cô ấy càng không định nói với Lâm Ức.
Không biết tại sao.
Lần đầu tiên nhìn thấy vị anh rể kia của cô ấy.
Liền cảm thấy thân thiết một cách rất tự nhiên…..
-----------------tôi là đường phân cách muốn đến gần bạn------------------
- Tích tách…. tí tách…. tí tách….. tí tách…
Âm thanh nước rỉ ở trong nhà vệ sinh, không ngừng truyền tới, ở trong đó đã tích thành một vũng nước nhỏ, không ngừng ở thấm xuống.
Hai ngày nay, nhà ở lầu dưới đã đi lên gõ cửa mấy lần rồi, nhưng Vương Thân cũng không để ý, phòng này vốn là do cậu ta thuê, cậu ta mới sẽ không ngu mà thay chủ nhà tiêu tiền sửa cái này đâu.
Nếu lầu dưới còn oán giận hơn, vậy thì để họ đi tranh cãi với chủ nhà đi.
Về phần tiền thế chân gì đó, Vương Thân cũng không thèm để ý, đợi đến lúc nhà đến trước kỳ hạn một tháng, cậu ta còn có thể làm cò nhà chuyển căn phòng qua cho thuê, đến lúc đó đừng nói là cậu ta không để ý đến tiền thế chân nhà, nói không chừng còn kiếm lời được.
Lừa gạt một vài học đệ học muội - loại bé ngoan đơn thuần ấy, chẳng qua là một chuyện rất đơn giản, về phần sau đó thế nào, ha ha, bọn họ đến cắn cậu ta à?
Có dám tới cắn cậu ta hay không là một chuyện, mà cậu ta cũng sắp tốt nghiệp, dù sao cũng không lấy được bằng tốt nghiệp, sợ mày à?
Vương Thân cảm giác bản thân luôn dẫn đầu.
Mặc dù cậu ta chỉ là một sinh viên năm thứ tư, cũng chưa chân chính đi vào xã hội.
Nhưng Vương Thân vẫn cho rằng, suy nghĩ của cậu ta, hiểu biết cùng với kinh nghiệm xã hội của cậu ta, đã sớm vượt qua khỏi bạn học của mình, thậm chí còn đã vượt ra khỏi khả năng trung bình của xã hội,
Cậu ta cảm thấy vào lúc cậu ta còn nhỏ, cậu ta chịu quá nhiều sóng sóng gió gió, thường thấy vân khởi vân lạc (mây lên mây xuống – tương tự lên voi xuống chó), thân thể trẻ tuổi mang theo suy nghĩ nặng như vậy, thật đúng là vi diệu.
Cậu ta đốt một điếu thuốc.
Cổng trường, đã một tuần lễ cậu ta chưa đi vào rồi, cậu ta cảm thấy trong trường học không học được thứ gì, còn không bằng đi ra ngoại tự do tự tại sớm một chút.
Nhả ra một vòng khói, gãy tàn thuốc.
Mở notebook ra.
Đăng nhập vào một Website.
Bên trên có một loạt hình ảnh và con số.
Sau 10 phút thì đã bắt đầu chạy, chiến đấu say sưa.
Cậu ta xoa xoa tay.
Trước lạy bái phật.
Lại khấn bái Chúa Jesus.
Hình Tam Thanh treo ở trên vách tường ngay đầu giường.
Sau đó.
Bắt đầu nạp.
Tiến hành chiến đấu!
Rõ ràng là trò chơi hên xui, rõ ràng là trò chơi dựa vào xác suất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận