Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1616: Tự sát (2)

Bên ngoài đã có người quan sát, thì trong này, chắc chắn cũng có người.
Giống như là chơi game vậy, bên ngoài là quái nhỏ, sau khi dọn dẹp đám quái nhỏ mới có thể đối mặt với BOSS.
Nguy hiểm thì nhất định là có, nhưng chính bởi vì có nguy hiểm cho nên mới có ý mang theo lão đạo đi xuống.
Vào lúc này, quả thật rất bất đắc dĩ.
Lúc trước lão đạo dựa vào hiệu quả kích hoạt tức thì.
Nhưng thông thường thì loại kích động ngẫu nhiên như thế này, đến lúc muốn cố ý kích phát một lần, sẽ đặc biệt khó khăn.
- Ông chủ, anh đi trước, bần đạo bảo vệ anh!
- Ừm...
Châu Trạch không nói gì, đi ở phía trước.
Lão đạo ở phía sau, vẻ mặt khẩn trương bảo vệ.
Giống như là những gì luật sư An đã nói trước đó vậy, ngôi mộ thất này rất nhỏ, trong hai buồng tau cũng chỉ xếp chồng hai mươi bộ quan tài màu xanh mà thôi.
Châu Trạch không dừng lại ở hai buồng tai quá lâu, trực tiếp đến phòng chủ mộ.
Bên cạnh cái hồ ở trong phòng chủ mộ, có ba người đang đứng.
Hai bên là hai người mặc áo bào màu trắng.
Ở chính giữa là một người mặc áo bào màu đen.
Ừm.
Cách ăn mặc rất tiêu biểu cho nhân vật phản diện.
Sau khi Châu Trạch đi tới, ba người này đồng thời xoay người.
Trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ, mặt nạ màu vàng óng.
Trong một thoáng chốc, chuyện này đã khiến cho Châu Trạch cho là đã gặp lại vị Bồ tát kia, bởi vì kiểu dáng mặt nạ của bọn họ thực sự rất giống như là được mua từ trong cùng một cửa hàng taobao đấy.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là.
Sau khi ba người này nhìn thấy anh.
Lại trực tiếp quỳ xuống.
Quỳ rất chỉnh tề.
Thực sự.
Có lẽ bạn đã từng trông thấy đội hộ vệ quốc kỳ trong trường học luyện tập đi đều, có thể nhìn thấy các thiếu nam thiếu nữ tràn đầy thanh xuân cùng cảm xúc nồng nhiệt luyện múa ở trong phòng luyện tập.
Nhưng bạn đã từng nghe nói huấn luyện quỳ gối chưa?
Ba người quỳ xuống, lại còn là cái loại quỳ rạp đầu xuống đất đấy.
Châu Trạch híp mắt một phen.
Trước đó, anh và Doanh câu hai lần đại náo địa ngục, nếu nói người của tộc này vẫn còn chưa nhận được tin tức thì chắc chắn là chuyện không thể nào rồi.
Cho nên.
Hẳn là bọn họ biết rõ.
Doanh câu vẫn còn sống.
Cộng thêm việc anh vừa mới ra chiêu kia ở bên trên, chắc chắn bọn họ đã cảm ứng được.
Có một vài thứ đặc thù, thực sự rất dễ nói rõ thân phận.
Bọn họ cứ như vậy mà quỳ gối xuống, ngược lại cũng có thể hiểu được, có người thì rất coi trọng chuyện dưới gối có hoàng kim, nhưng rất nhiều người thực sự không quan tâm bao nhiêu, cọ rửa xe có thể quỳ, đồ chuyển phát nhanh bị rơi mất cũng có thể quỳ.
Lão đạo – người vẫn luôn ở sau lưng ông chủ, cẩn thận cảnh giác bảo vệ ông chủ - lúc nào mới thò đầu ra.
Tay chỉ về về phía ba người mặc trường bào đang quỳ ở đằng trước.
Nói:
- Ông chủ, chớ bị bọn họ đánh lừa, đám người này đang chơi chiêu tiên lễ hậu binh đấy, nếu thật sự nghe lời, ông chủ ngài để cho bọn họ tự sát ở trước mặt mình xem thử một chút, xem thử xem rốt cuộc bọn họ có thể sẽ…
Lời lão đạo nói, chính xác là đã mắc kẹt lại trong cổ họng của ông ta.
Bởi vì lời của ông ta còn chưa nói hết.
Ba người mặc trường bào đang quỳ ở phía trước, mỗi người đều đưa một tay ra.
Trong tay có hào quang màu đen mờ đang lưu chuyển.
Sau đó,
- Phốc!
Mỗi người.
Đều trực tiếp đâm tay qua lồng ngực của mình.
Sát khí hóa thành ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt linh hồn của bọn họ.
Ba ngọn lửa “Ông” một tiếng, vọt thẳng lên.
Sau đó, chỉ trong vòng mấy hơi thở.
Ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại có ba đám vết tích bị đốt trụi màu xanh đen.
Lão đạo có chút khó khăn mà nuốt nước miếng một cái.
Hai tay che môi của mình.
Khuôn mặt không dám tin:
- Mẹ nó chứ, mẹ nó, ôi mẹ nó chứ, thật sự tự sát sao!

Nếu như lúc này luật sư An không ở bên trên mà là ở bên cạnh.
Nhất định sẽ kêu lên:
- Lão đạo, hôm nay ông mỏ quạ!
Ngay từ đầu Châu Trạch cũng có chút ngạc nhiên, dù sao thì ba người mặc trường bào này, bất luận là từ khí chất hay là từ mặt nạ ở trên mặt của bọn họ, đều cho người ta cảm giác, không liên quan tới cái loại cá ươn tôm nát gì đó.
Không thực sự đã giao thủ, thực lực cụ thể vẫn chưa biết được, nhưng chắc chắn là ba khúc xương khó gặm đi.
Nhưng lại thực sự sứ như vậy.
Không nói thêm một lời, người một nhà cứ vậy mà chỉnh tề tự sát ở ngay trước mặt bạn.
Thật đúng là khiến cho người ra có chút khó mà đoán được mà.
Hết lần này tới lần khác bọn họ lại chưa từng nói tại sao, một chữ cũng không hề nói, cứ như vậy mà tự sát, để lại một sự hoang mang cho những người nhìn bọn họ tự sát.
Châu Trạch là biết rõ thân phận của lão đạo, nhưng bạn nói cứng là chuyện lần này cũng là do lão đạo “phát công” gây ra, vậy thì thật sự có chút thần thánh hóa quá mức rồi.
Nếu như thật sự như vậy, tất cả mọi người thích làm gì thì làm, có chuyện thì cứ đẩy lão đạo ra, lau chút dầu mè ở ngoài miệng cho lão đạo lại ném thêm hai viên xylitol.
Trực tiếp để cho kẻ địch tự sát, tất cả mọi người trong tiệm sách chạy đi nhặt xác là được rồi?
Châu Trạch lặng lẽ đi tới vị trí ba người mặc trường bào kia vừa mới tự sát.
Ngay trước mặt hồ nước.
Khoảng cách với hồ nước, thật sự rất gần rất gần.
Trong lòng trầm xuống mà phân tích một phen.
Châu Trạch cho là.
Bọn họ tự sát, không có quan hệ trực tiếp gì với lão đạo, cùng thân phận của anh, chắc cũng không liên quan bao nhiêu.
Thứ thực sự khiến cho bọn họ tự sát, có lẽ chính là cái hồ nước này.
Cái hồ nước này, có thể mê hoặc cương thi, nhưng sẽ không tạo thành thương tổn mang tính thực chất với cương thi.
Mà những người khác, một khi bị nước trong hồ dính tới, thì sẽ bị ô nhiễm, mà cách giải quyết ô nhiễm, là bắt chước Canh Thần cùng với tiểu loli.
Nhưng vẫn còn có điểm không thể nói rõ được, dù sao Canh Thần cùng tiểu loli cũng không tự sát.
Phảng phất như có một bàn tay vô hình, đang đùa giỡn tất cả mọi chuyện ở đây.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ đời trước cho tới giờ của ông chủ Châu, phàm là lúc xuất hiện loại chuyện mơ hồ ngu ngốc không giải thích được như thế này, xác suất lớn, là đều có người đứng ở sau lưng thao túng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận