Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 870: Đầu đứt! (1)

Ở chỗ sâu trong mây đen thùi lùi, phảng phất như ẩn chứa một luồng uy áp khó có thể dùng ngôn ngữ thuật lại.
Sắc mặt tiểu loli trở nên có chút ngưng trọng.
- Muốn giáng sấm chớp.
Trên mặt Oanh Oanh lại lộ ra vẻ thân thiết và không đành lòng.
Lẽ nào.
Ông chủ lại sắp bị sét đánh?
... ...
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn phía trên, lại rất bình tĩnh mà cúi thấp đầu tiếp tục nhìn lão đầu phía trước.
Thân thể ông lão đang không ngừng phồng lên, như khí cầu lại một lần nữa được thổi phồng.
- Thật xin lỗi, lúc đầu ta không muốn dùng phương thức này, bởi vì nó thật quá mức đơn giản và thô bạo, không phải sở thích của ta.
Trong đôi mắt Châu Trạch đều là màu trắng, trên mặt, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh nhạt, đối với hết thảy chung quanh, dường như anh đã không quá để ý.
- Người, dù sao cũng không thể té ngã hai lần ở cùng một nơi, ta cũng không muốn lại một lần nữa phải chết trong tay ngươi.
Áo blu trắng trên người ông lão bắt đầu nứt ra.,
Giống như Châu Trạch.
Lão cũng không quan tâm thiên kiếp đang cuộn trào trên không trung.
Tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống đánh người tan thành mây khói, nhưng lão không quan tâm.
Lão không sợ chết.
Nếu như thiên kiếp có thể khiến lão triệt để tiêu vong.
Lão lại còn cảm thấy như ăn mật.
Ông lão một tay tiếp tục che vết thương nơi lồng ngực của mình.
Một tay khác lại dang rộng ngón trỏ và ngón áp út ra.
Đâm mạnh vào sâu trong con mắt của chính mình.
Đầu ngón tay khẽ cong lên một cái.
Chỉ nghe tiếng "vèo vèo" như ép nước truyền đến.
Ông lão lại có thể tươi sống móc hai con ngươi của mình ra.
"Bịch bịch" hai tiếng.
Rơi trên mặt đất, phát ra hai tiếng vang nhẹ.
Hai tay ông lão mở ra.
Vết thương nơi ngực còn đang ồ ồ chảy máu.
Nhưng lão lại không để ý.
Chân của lão bắt đầu giậm lên.
Hát nói:
- Che mắt của ngươi, lại che mắt của ta/
- Không nhìn thấy rồi nha, không nhìn thấy rồi này!
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn ông lão, dường như không thể hiểu được rốt cuộc ông lão này muốn làm cái gì.
Bởi vì anh có thể tinh tường cảm giác được.
Sinh cơ của ông lão đang nhanh chóng trôi qua.
Ông lão hát hát, khóe miệng lộ ra nụ cười âm trầm, sau đó hai tay lão nhếch lên, thân thể vừa lui, hô lớn:
- Che rồi, che rồi, mắt của ngươi, mắt của ngươi!!!
Vừa dứt lời.
Suối phun sau lưng lão đầu bắt đầu phun ra tiên huyết màu đỏ tươi.
Mà ở phía dưới đã kinh biến đến mức biến thành một mảnh hồ đỏ thẫm.
Thân thể cảnh sát Trần.
Chậm rãi đứng lên.
Làn điệu quỷ dị đang chậm rãi mà tràn ra.
Ánh mắt của cô ấy từ từ mở.
Trong ánh mắt.
Mang theo áp lực và hài hước cực kỳ nồng nặc, rất giống với đôi mắt ông lão đã mất đi lúc trước.
Đồng thời.
Cảnh sát Trần chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu pháp thú đại nhân cao cao tại thượng đã giả mù.
- Vậy thì để ta tới.
- Thay nó chấp pháp, thay trời hành đạo!
... ... ...
Ngoại trừ đôi mắt có biến hóa, thật ra trên người cảnh sát Trần cũng không có biểu hiện đặc biệt nào khác, vẫn là người kia, cũng vẫn là dáng vẻ kia, bình thường, ướt sũng, thậm chí còn có một chút chật vật.
Trên đầu cũng không mọc ra cái sừng, phía sau cũng không xuất hiện ngọn lửa gì, cái gọi là cảnh tượng kì dị trong trời đất và vân vân càng không cần nói đến.
Nhưng cô ấy chỉ đứng yên ở chỗ kia.
Luồng tử khí kia đã tự nhiên chảy ra ngoài.
Uy thế của thượng vị pháp thú.
Kinh khủng như vậy!
Oanh Oanh và tiểu loli lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Hứa Thanh Lãng, nâng Hứa Thanh Lãng lên, các cô ấy cũng không đần độn hô lên mấy câu kiểu đã đánh thì phải cùng đánh hoặc "muốn chết thì phải chết cùng một chỗ".
Các cô ấy rõ ràng.
Chiến trận của cường giả cấp bậc này thật không phải thứ các cô ấy có thể xen vào, cứng rắn xen vào sẽ chỉ biến thành trói buộc với Châu Trạch.
Thực tế vĩnh viễn không thể nào não tàn như trong phim tình cảm.
Dường như Hứa Thanh Lãng đã thanh tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng khắp nơi trên người đều là vết rách, cậu ta chỉ có thể mở to mắt, tiếp tục nhìn trước mắt cục diện dưới sự nâng đỡ của Oanh Oanh.
Ánh mắt cậu ta có chút ảm đạm.
Lại có thể.
Không trực tiếp thành công?
Hai tay Châu Trạch lắc lắc.
Móng tay thật dài cọ xát ra một chuỗi hỏa hoa trên mặt đất.
Tròng mắt màu trắng tinh khiết phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng khiến anh nhiều thêm một luồng khí xơ xác tiêu điều.
Sợ?
Không tồn tại!
Châu Trạch còn đang gắn bó trong loại cảm giác này, mà trong lúc gắn bó với loại cảm giác này, đồng thời, thật ra anh còn phải kiềm chế tư duy lý tính theo bản năng của bản thân mình.
Sợ?
Lo lắng?
Lưỡng bại câu thương?
Thậm chí là.
Tử vong!
Mấy thứ này đều bị ném ra sau đầu, chỉ có như vậy mới có thể phát huy được chiến lực cực đoan nhất của thể chất cương thi.
So với việc học được thao tác cảnh giới vô cùng thần kỳ dù vác vật nặng vẫn nhẹ nhàng thoải mái của doanh câu.
Châu Trạch cảm thấy vẫn là hình thức của "nửa gương mặt" càng thích hợp với bản thân hơn.
Cảnh sát Trần động.
Cô ấy bắt đầu chạy.
Tốc độ cũng không phải rất nhanh.
Giống như một người phụ nữ bình thường đại chạy.
Thế nhưng cái bóng vốn thuộc về bản thân cô ấy ở phía sau.
Lại đang từ từ bị kéo dài.
Dáng vẻ một đầu độc giác thú.
Mơ hồ mà xuất hiện.
- Ưm...
Oanh Oanh và tiểu loli há to miệng.
Dường như các cô ấy đã đoán được thân phận chân chính của cảnh sát Trần.
Đồng thời, bất kể như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới.
Cảnh sát Trần lại có thân phận này.
- Rầm!
Châu Trạch và cảnh sát Trần đụng vào nhau.
Cảnh sát Trần bắt đầu Châu Trạch lại.
Sau đó một đầu gối ép xuống!
- Oanh!
Cả người Châu Trạch bị đè té xuống đất.
Nhưng cùng lúc đó.
Hai tay Châu Trạch căng ra, móng tay bay lượn, ý đồ cho dù phải liều mạng khiến mình bị thương cũng phải xoắn giết cảnh sát Trần.
Thế nhưng cảnh sát Trần chỉ lùi lại mấy bước đã có thể tránh né phạm vi công kích.
Chẳng qua ngay sau đó.
Đầu Châu Trạch đã phá ra từ trong xi măng.
Hai chân phát lực thật mạnh.
Trực tiếp chạy đến trước mặt cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần lần thứ hai huy quyền.
Trong không khí đã truyền đến tiếng nổ tung.
- Rầm!
Một quyền này thật sự đánh lên trên mặt Châu Trạch.
Nhưng Châu Trạch vốn không phòng bị, hoàn toàn mặc người đến đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận