Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1725: Gâu gâu! (2)

- Anh xem thử cái này một chút đi? Lại xem thử cái này một chút nữa? Còn cái này thì sao, cũng xem thử một chút đi?
Dưới tác dụng của móng tay Châu Trạch, độ khó của việc tháo Vương tọa ra cũng không lớn lắm, việc ông chủ Châu đang làm, chính là lấy qua từng khúc từng khúc một, trước tiên để cho Giải Trãi xem thử một chút.
Phát hiện quả cầu ngu xuẩn này ngoại trừ gầm to ra thì cũng không còn phản ứng nào khác, Châu Trạch cũng không có cách nào, chỉ có thể ướm thử từng khúc từng khúc xương một lên trên đầu của Giải Trãi.
Nếu như thử ra được sừng của Giải Trãi, Giải Trãi cũng không thể nào không chút phản ứng được nữa.
Lão Trương ở bên cạnh hỗ trợ đưa qua, trong nháy mắt, dường như hai người cũng đã hóa thanh thành con sen, bắt đầu liều mạng lấy lòng Boss chó này.
Một khúc nối tiếp một khúc, lần lượt từng khúc xương một.
Không thành công, không phản ứng, không có tác dụng…
Trơ mắt nhìn dây xích trói buộc Giải Trãi đã xuất hiện vết nứt rồi, rốt cuộc Châu Trạch cũng có chút không chịu nổi.
Ngược lại cũng không phải là sợ chết, mà là sợ trước khi chết, bản thân vẫn còn đang làm loại chuyện buồn cười như thế này.
Dưới người mình, tất cả đều là xương trắng rồi, nhưng phía bên Vương tọa vẫn sừng sững hùng tráng như trước.
Thứ mà anh phá hủy tháo dỡ, cũng chỉ là một góc của tòa núi băng Vương tọa mà thôi.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hiện tại, Châu Trạch thật sự có chút hối hận, lúc trước khi Doanh câu cho một mồi lửa thiêu trụi hết tất cả những ma thần ở bên trong Vương tọa, thực sự là anh nên ngăn cản anh ấy.
Một là bởi vì, có lẽ bên trong vẫn có thể phân hóa ra một phần làm đàn em, cũng không thể nào mà tất cả mọi người đều là đầu sắt như vậy được, thứ hai là, nếu lúc này bên trong Vương tọa vẫn còn có bọn họ mà nói, nói không chừng bọn họ thực sự biết được rốt cuộc khúc xương là từ sừng của Giải Trãi hóa thành đi.
Người thuê trọ thường niên hiểu rõ nhũng bố trí sắp xếp trong nhà hơn cả chủ nhà, cũng là chuyện rất bình thường đi.
- Ông chủ, tiếp tục thử cái này đi, nói không chừng chính là cái tiếp theo đấy?
Cuối cùng thì lão Trương cũng là lão Trương, bất cứ lúc nào cũng đều tràn đầy năng lượng tích cực.
Châu Trạch nhún vai một cái, lại nhận lấy một khúc xương từ trong tay lão Trương, sau đó ướm thử lên trên đầu Giải Trãi một phen.
Vẫn không có tác dụng.
Tiện tay vứt khúc xương này đi, Châu Trạch thở dài nói:
- Chẳng qua là cảm thấy cứ thử tới thử lui như vậy, rất ngu.
- Nhưng mà, ông chủ, nếu như trùng hợp khúc xương tiếp theo chính là khúc xương mà anh muốn tìm, nhưng trước đó anh đã từ bỏ rồi, thì nó sẽ càng ngu hơn nữa đó.
- ... - Châu Trạch.
Làm.
Tiếp tục thử.
- Răng rắc… răng rắc… răng rắc…
Tảng đá màu đen bắt đầu sụp đổ, từ nơi của sợi dây xích sắt cũng truyền ra tiếng đứt gãy rất nhỏ.
Giải Trãi – kẻ bị lão Trương dùng xích sắt cưỡng chế trói buộc, cách lúc thoát khỏi trói buộc đã thực sự rất gần rất gần rồi.
Loại cảm giác này, có chút giống như những chuyên gia gỡ bom, bom đã đếm ngược đến sắp kết thúc rồi, tình thế, cực kì nguy hiểm.
Nhưng Châu Trạch cảm thấy, so với chuyên gia gỡ bom thì anh còn hay hơn rất nhiều, người ta phân vân rốt cuộc là nên cắt sợi dây nào.
Mà anh thì: Tôi đệt, nhiều dây như vậy, tôi phát cắt đến năm nào tháng nào đây chứ?
Đột nhiên.
Ông chủ Châu nở nụ cười, đứng dậy.
- Ông chủ?
Lão Trương thực sự rất lo lắng ông chủ sẽ từ bỏ.
Thật ra thì, lão Trương đã không còn ham muốn gì nữa, anh ấy đã dung nhập vào bên trong Giải Trãi, trở thành một tư tưởng ở bên trong của Giải Trãi, nhưng anh thực sự không hy vọng mấy người ông chủ xảy ra chuyện, hơn nữa lại còn là chết ở trên tay “của mình”.
- Tôi nghĩ ra được cách rồi.
Châu Trạch tràn đầy lòng tin mà bước tới bên cạnh Vương tọa.
Lần này.
Anh không dùng móng tay tháo xương cốt từ Vương tọa, sau đó lại ôm từng khúc từng khúc về thử như trước đó nữa, mà lại trực tiếp khom lưng, vác Vương tọa bạch cốt lên.
Vương tọa bạch cốt không nhẹ như vậy, nhưng nơi này là thế giới ý thức tinh thần, cho nên, có rất nhiều quy tắc khác với trong thực tế, cộng thêm, đây là ông chủ Châu, không nói chuyện khác, ít nhất thì chút sức lực này vẫn phải có.
Lão Trương chỉ đứng sừng sờ ở bên cạnh trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình vác Vương tọa lại.
Lại tiếp tục trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình vác Vương tọa trở về.
- Ông chủ, anh làm vậy là…
- Đừng trách tôi, lão Trương. - Châu Trạch cười một tiếng.
- Có ý gì?
- Nói không chừng ngàn năm sau, khi anh có cơ hội hạ phàm khảo sát mà nói, khi nhìn thấy pho tượng và bức họa của mình, có lẽ sẽ tương đối… ờm, tương đối thấy ngứa mắt đi.
- Cái gì?
- Ầm!
Đúng lúc này, dây xích sắt khóa Giải Trãi đứt đoạn!
- Không được!
Lão Trương phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mà Châu Trạch, vào lúc này, hai tay ôm lấy Vương tọa hung hăng đập xuống dưới.
- Phốc!
Phần bệ của Vương tọa, trực tiếp đập lên trên độc giác của Giải Trãi, độc giác cực kì sắc bén, đâm xuyên qua phần bệ của Vương tọa.
Ngay sau đó, Châu Trạch buông tay.
Lui về phía sau mấy bước.
- Như vậy cũng được rồi đi, những thứ khác đều dùng làm quà tặng kèm cho anh đi, đừng khác sáo.
Lúc này.
Hình tượng của Giải Trãi là như thế này.
Cơ thể như chó ngao Tây tạng.
Trên đỉnh đầu lại mang một cái ghế có kích thước có thể so sánh với… một ngôi nhà nhỏ.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Ánh mắt vốn dĩ cực kì hung ác của Giải Trãi, vào lúc này, lại từ từ bình tĩnh lại.
Loại màu đỏ thẫm kia đang dần dần nhạt đi.
Đầu là tiên là lộ ra vẻ đau thương.
Sau đó chuyển thành cô đơn.
Ngay tiếp sau đó lại biến thành bình tĩnh.
Cuối cùng.
Lại chuyển thành vẻ vui sướng.
Thậm chí còn vui vẻ mà kêu hai tiếng:
- Gâu gâu!

Tiểu thế giới Tu Di đang biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, mặc dù tốc độ rất nhỏ, mặc dù nó chẳng qua chỉ là tạm thời được dựng nên – cũng xem như hàng dùng một lần, nhưng lúc này khi nó bị hủy diệt, cũng vẫn có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác tiêu điều cực kỳ rõ ràng.
Có lẽ bởi vì, là con người thì đều sẽ có ngày chết đi, cho nên con người ta sẽ càng mang theo một nỗi buồn lớn nhất đối với một thứ sắp biến mất, đây cũng có thể xem như một loại thỏ khóc cáo sầu, đồng bệnh tương liên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận