Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 968: Tiểu tổ tông (1)

Anh rất ghét loại cảm giác chơi trò trốn tìm này, nhưng rất hiển nhiên, thứ phát ra tiếng sư hống kia, dường như đã quyết định chủ ý, chính là đi từ từ và không tiến vào.
Nhưng mà.
Chờ đến lúc Châu Trạch lui về phía sau mấy bước, muốn trở về phòng.
Lại đột nhiên phát hiện không thấy Lữ Văn Thành!
Đáng chết!
Trước tiên.
Châu Trạch cảm giác mình bị chơi xỏ!
Anh biết rất có khả năng Lữ Văn Thành có vấn đề, bởi vì ở một số chuyện, anh ta đều không nói thật, nhưng Châu Trạch thực sự không nghĩ tới, một người bình thường, lại có thể cứ như vậy mà biến mất trong không khí trước mặt anh!
Như vậy.
Nói cách khác.
Chuyện lên xuống cầu thang lúc trước.
Rất có thể là do tự Lữ Văn Thành chủ động tạo ra.
Anh ta hiểu biết rất rõ đối với căn phòng này của anh ta.
Dù sao căn nhà này do anh ta xây dựng!
Đương nhiên.
Còn có một loại khả năng.
Có thứ gì đó trốn ở trong căn phòng này.
Nhân cơ hội giở trò.
Động tĩnh phía bên rèm cửa sổ mới vừa rồi, thật ra thì chính là đang điệu hổ ly sơn.
- Chơi đùa với tôi đúng không?
Châu Trạch cắn môi một cái.
Móng tay dài ra.
Trực tiếp tạo ra năm dấu vết thật sâu ở trên vách tường.
- Mày chờ đó, lão tử phá hủy căn phòng này của mày, để xem đến lúc đó mày còn có thể trốn ở nơi nào!
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, lại bấm số điện thoại của lão Hứa, nhưng mà, điện thoại di động không gọi được, góc trên bên phải hiện ra thông tin không có sóng.
Điện thoại di động bỗng nhiên không có tín hiệu.
Đây dường như chính dấu hiệu tiêu chuẩn trước khi muốn xảy ra chuyện rồi!
Sau đó.
Châu Trạch giống như đã phát hiện gì đó.
Lại đi ra khỏi phòng làm việc một lần nữa.
Đứng ở trên ban công.
Hai tay chống ở lan can của ban công.
Ngẩng đầu.
Trời.
Lại sáng.
...
Đường mòn ở nông thôn, dựa theo định vị mà tiếp tục lái xe.
Rốt cuộc.
Chí Linh tỷ tỷ dẫn đường cho Hứa Thanh Lãng tới bên trong một trang trại nuôi gà.
- Lần dẫn đường này đã kết thúc, chào mừng ngài sử dụng...
Hứa Thanh Lãng trực tiếp vứt điện thoại di động xuống ghế phó lái, hai tay chợt đập vào tay lái một cái.
Đây là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ lão Châu cùng lão Trương ở đây ăn gà nguyên một buổi tối?
Ngay từ đầu vị trí định vị là một cái hồ.
Được rồi.
Cậu ta định vị lại lần nữa.
Kết quả dẫn đường đến trang trại nuôi gà?
Hứa Thanh Lãng bình tĩnh chỉnh sửa lại tóc của mình một chút.
Lần nữa cầm điện thoại di động lên.
Lại gửi một tin nhắn cho lão Trương.
Sau đó đốt một điếu thuốc cho chính mình, hút.
Một điếu thuốc kết thúc.
Phía bên lão Trương còn chưa có hồi âm.
Hứa Thanh Lãng chỉ có thể bấm số điện thoại của lão Trương:
- Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau...
Hứa Thanh Lãng hít một hơi.
Cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng tỉnh táo thì có ích lợi gì chứ.
Bạn đặc biệt đến trợ giúp mà ngay cả địa chỉ cũng không tìm được.
Còn giúp như thế nào?
Hứa Thanh Lãng chỉ có thể gọi điện thoại cho luật sư An, nói:
- Anh có đang ở tiệm sách không?
- Tôi đang ở đây, sao vậy?
- Điện thoại di động của ông chủ không gọi được, địa chỉ gửi cho tôi cũng có vấn đề, chẳng qua, hai địa chỉ sai cách nhau rất gần, hẳn là ông chủ đang ở lân cận khu vực này.
- Không thành vấn đề, để tôi mang Hầu Tử tới.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, cúp điện thoại.
Nói chuyện với người thông minh, có đôi khi là thực sự bớt chuyện mà, rất nhiều thứ, thoáng cái là đã có thể hiểu ý.
Chẳng qua là.
Cái điện thoại di động chết tiệt này.
Mỗi lần thực sự cần thì lại xảy ra chuyện.
Phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề này.
Tỷ như.
Nuôi chim bồ câu ở trong tiệm sách?
Ngược lại cơ bản đều hoạt động ở bên trong phạm vi Thông Thành.
Tốc độ truyền tin của chim bồ câu chắc sẽ không quá chậm.
Đến lúc đó, để cho Hầu Tử phụ trách huấn luyện chim bồ câu?
Nếu đám chim bồ câu ngốc kia thực sự không huấn luyện được, còn có thể lấy ra trực tiếp nấu canh uống.
Hứa Thanh Lãng đột nhiên cảm giác được bản đang suy nghĩ lung tung.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản bản thân suy nghĩ nên nấu chim bồ câu như thế nào.
...
- Ầm!
- Quy Tôn, con dám!
- Ầm!
- Thằng nhóc khốn kiếp, con dám!
- Ầm!
- Bà tổ nhà mày, mày dám!
- Ầm!
- Đừng đánh nữa mà…
- Ầm!
- ... – Lão già mũi đỏ.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Lão Trương có chút áy náy.
- Mày dám làm ông bị thương, mày xong đời rồi, thằng nhóc thối kia!
Lão già mũi đỏ trực tiếp kêu la.
Một làn khói vàng thoát ra từ trong miệng ông ta.
Lão Trương càng dứt khoát, thật ra thì, kinh nghiệm vật lộn của anh ấy rất phong phú, anh ấy cũng đã quên trong mấy năm qua rốt cuộc thì bản thân đã bắt được bao nhiêu tên lưu manh rồi.
Nhưng kinh nghiệm đánh nhau khi đối mặt với mấy chuyện kiểu này, thật sự không nhiều, bất quá anh ấy đã từng thấy ông chủ nhà mình đánh nhau mấy lần rồi, dường như, trên bản chất không khác nhau gì cả.
Lão già mũi đỏ còn chưa nhả khói vàng ra được bao lâu, thì đã bị lão Trương cứng rắn đè cằm xuống.
Ngậm lại!
- Đệt!
Miệng khép lại.
- Ô ô ô ô! ! ! ! !
Lão già mũi đỏ không ngừng vùng vẫy.
Giống như là đang kêu gào “Anh ăn gian, anh ăn gian”!
Cánh tay còn lại của lão Trương đặt vị trí cổ của lão già.
Anh ấy đang đấu tranh tâm lý.
Bởi vì tất cả những chuyện trước mắt.
Hoàn toàn đều nằm ngoài phạm vi đạo đức nghề nghiệp cùng kinh nghiệm của anh ấy.
Nhưng anh ấy biết rõ, lúc này không hợp để cố chấp điều gì cả,
- Còn dám có nhúc nhích, liền trực tiếp vặn gãy cổ của ông!
Lão già mũi đỏ gật đầu ngay lập tức.
Lão Trương thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơi nới lỏng tay một chút.
Nhưng ai ngờ vào lúc này.
Cổ của lào già mũi đỏ lại chuyển động.
Cả khuôn mặt chuyển động 180°, trực tiếp cùng hướng với cái mông luôn rồi, một góc độ vi diệu mà mãi mãi cùng không cần lo lắng về vấn đề bị đánh lén.
- Quy Tôn, con xem được chưa!
Cơ thể của lão già bỗng nhiên vặn vẹo, trở nên linh hoạt giống như một con rắn vậy, trực tiếp trườn từ dưới người lão Trương trườn ra ngoài.
Lão Trương theo bản năng muốn bắt ông ta lại.
Kết quả lão già lại ác hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận