Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1664: Tự như dáng vẻ của bánh bao (1)

Đời cuối cùng giống như là gặp mặt bạn cũ mà trò chuyện, thoải mái phun nước bọt, nói rất nhiều.
- Theo tôi nói nha, người thời đại nào thì có chuyện cần làm của thời đại đó, người ở thời đại nào thì có yêu cầu của thời đại đó, một mình ngài đã sớm hóa thành khói bụi từ lâu rồi, đã sớm không còn nữa rồi, dựa vào cái gì mà muốn đặt ra quy tắc sống cho người đời sau chứ?
- Thật sự coi bản thân là thánh nhân.
- Là ngọn nến sáng vạn năm, chiếu rọi muôn đời sao?
- A.
- Đoán chừng.
- Chính là ngứa tay.
- Vô địch vào thời đại của mình còn chưa đã ghiền, còn muốn vẽ lên một cái quy tắc, để so với người đời sau một phen, rất sợ chúng tôi đây không biết được ngài ấy trâu bò như thế nào.
Đời cuối cùng nhét thịt vào bên trong bánh bao không nhân.
Rất không có hình tượng mà há miệng cắn một miếng lớn.
Bên mép còn có một ít tóc bị cắn vào miệng.
Ông ta còn dùng tay gạt ra.
Vừa giải tỏa bất mãn vừa há to miệng nhai kỹ.
Giọng nói lại còn rất lớn.
Có lẽ là do bộ da này cùng với khí chất này thật sự là quá tốt, cho nên cái lối ăn này lại không khiến cho người ta cảm thấy khó coi một chút nào, ngược lại còn cảm thấy ông ta rất tự nhiên thoải mái.
Nói cho cùng.
Đây thật sự là một cái thế giới nhìn mặt mà.
Dù là bạn là một Phủ Quân cao quý.
Giá trị nhan sắc cũng là một phần quan trọng không cách nào thiếu được.
Cầm chén rượu lên.
Đời cuối cùng nhấp một miếng rượu, chép chép miệng, tiếp tục nói:
- Nhưng chuyện này là ván đã đóng thuyền, cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể Bát tiên quá hải trước, trước tiên nhảy qua cái hố này trước đã.
- Thật ra thì, năm đó, tôi thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì.
- Cho nên.
- Làm cái chức Phủ Quân này, thật đúng là không có chút hứng thú nào.
- Một người ưu tú như tôi đây.
- Dựa vào cái gì mà muốn để cho tôi cũng chỉ có thể sống được hai ngàn năm chứ?
- Lão tử có thể sống được ba ngàn năm, bốn ngàn năm, năm ngàn năm, có thể sống tới khi thời đại hiện tại này thành một thời kỳ Thượng cổ khác!
- Cho nên, khi đó, không có gì thú vị nha, vừa nghĩ tới sau này tôi sẽ đột nhiên nổ tung chết tươi, thì làm chuyện này cũng không có hứng thú gì cả.
- Dứt khoát chơi đùa mặc kệ đời, gửi gắm tình cảm vào sơn thủy.
- Ai biết được...
Đời cuối cùng lại cắn một miếng lớn bánh bao không nhân kẹp thịt, vừa cắn vừa tiếp tục nói chuyện, ai biết được lại có thức ăn vụn văng ra, đời cuối cùng lập tức che miệng lại, có chút ngượng ngùng gật đầu một cái biểu thị sự áy náy.
Sau đó hết sức tập trung mà ăn cho hết một miệng đầy thức ăn này.
Lại uống một hớp rượu lớn.
Lúc này mới tiếp tục nói:
- Ai biết được sau đó lại đụng phải vị Bồ tát kia, ha ha, lúc ấy tôi liền cười.
- Anh có hiểu được không, đám ngốc kia…
- Không đúng, A di đà phật, tội lỗi quá tội lỗi quá.
- Người ta cũng đã ngăn cản đao giúp tôi, phải gọi người ta là cao tăng.
- Đám Phật gia kia, vốn dĩ không ai đỡ được một đao này, bọn họ nha, quá non, cũng quá trẻ tuổi, chuyện này còn chưa tới lượt bọn họ đỡ đao đâu.
- Tôi thì sao, lại tương đối xui xẻo.
- Những ngày tối cũng không được lâu lắm.
- Những vị cha ông rồi tổ tông đời trước đã hưởng thụ xong rồi, được kính yêu xong rồi, tiêu sái xong rồi cũng thoải mái đủ rồi.
- Được rồi.
- Đến phiên kẻ nhỏ nhất là tôi đây lại bị tính nợ.
- Đâu ra đạo lý này chứ, anh nói có đúng không?
- Một người ưu tú như tôi đây.
- Thực sự hận nha.
- Hận tại sao sinh ra trong cái nhà Phủ Quân bỏ đi này.
- Cho dù lão tử đây không làm cái chức Phủ Quân này.
- Không làm người thừa kế này.
- Bằng thiên phú của lão tử.
- Chỉ cần cho lão tử thời gian.
- Tòa Thái Sơn kia.
- Cuối cùng cũng cần phải đến lượt tôi lên ngồi thôi.
- Đến lúc đó nha, tôi thích tiếp tục gọi nó là Thái Sơn thì nó là Thái Sơn, thích gọi nó là Hoa Sơn thì nó sẽ là Hoa Sơn, núi Nga Mi núi Võ Đan Bội Bội sơn* gì cũng được cả!
(*Bội Bội Sơn, tiếng anh là Back Mountain, biệt danh của phim Brokeback Mountain, 1 bộ phim kinh điển về đề tài đồng tính nam)
- Đâu cần phải xấu hổ như thế này chứ.
- Vừa lên đến thì lại trực tiếp bị cộng thêm nhiều năm tuổi thọ như vậy.
- Tôi thật sự là cảm ơn tám đời tổ tông nhà tôi mà!
Đời cuối cùng đặt chén rượu lên trên bàn một phen.
Chỉ chỉ miệng chén.
Giống như tướng quân chỉ huy khi vào trận.
Nói:
- Rót rượu!
Vượn Bàn Sơn nhỏ bé lập tức lại nâng vò rượu lên lần nữa, dè dặt rót rượu.
Đời cuối cùng đưa tay sờ đầu của Tiểu Hầu Tử một cái.
Tiểu Hầu Tử xấu hổ cười cười.
Trong đôi mắt nhỏ bé đều là ngôi sao nhỏ.
Châu Trạch lại liên tưởng Tiểu Hầu Tử thành hình tượng “quản gia” kia, bản thân cũng cảm thấy thú vị.
- Nhưng không có cách nào, ai bảo vận may của tôi không tốt chứ, vừa sinh ra thì phải làm Phủ Quân chứ?
- Chao ôi.
- Cũng may.
- Vị Bồ Tát kia thật đúng đưa than sưởi trong ngày tuyết lạnh, Cập Thời Vũ*.
(*tên hiệu của Tống Giang – 1 nhân vật trong Thủy Hử, đồng thời có nghĩa là “mưa kịp lúc”)
- Ông ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục chứ?
- Ông ta thông minh, đủ thông minh đấy, nhưng không còn cách nào khác, có đôi lúc, người thông minh như ông ta lại không làm nên chuyện nha, chỉ nói hai chúng ta, đây chính là người bị một thanh kiếm luôn nhìn chằm chằm nha, cái loại cảm giác cấp bách này, có thể giống nhau sao?
- Người ta vẫn còn ngu ngốc ngây thơ mơ giấc mộng đẹp thành tiên đấy.
- Chúng ta sao, cũng sắp hận chết cái tấm gỗ tiên nhân này rồi.
Đời cuối cùng bưng ly lên.
Uống một hớp lớn.
Dường như là đã cô đơn quá lâu rồi
Thật vất vả mới tìm được một người có thể bày tỏ một phen, cho nên lầm bầm lầu bầu đến mức cực kỳ cao hứng:
- Chuyện này thì sao, thì phải làm như thế này.
- Trận chướng ngại lần này, có thể vượt qua được hay không, phải xem vận may của tôi, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên thôi.
- Ông ta tới, tôi đành ẩn nấp.
- Ông ta có thể tìm, tôi có thể tránh, xem thử rốt cuộc là vận may của ai tốt hơn.
- Hóa duyên, hóa duyên.
- Nếu như tôi và ông ta thật sự có duyên không phận.
- Ông ta có hóa đến thiên hoang địa lão cũng không có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận