Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 369: Ô dù!

Sáng sớm tỉnh lại, cô gái chỉ cảm giác dưới thân mình đau đớn như tê liệt, người đàn ông kia điên cuồng không biết mệt mỏi cả tối, chờ tới hừng đông anh ta mới tắm rửa rời khỏi.
- Không bằng cầm thú... ...
Cô gái chửi bậy một tiếng.
Sau nửa đêm, cô ấy gần như chết ngất đi.
Đợi khi cô ấy chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy một chồng tiền boa thật dày trên tủ đầu giường, vẻ tức giận trên mặt cô ấy bỗng biến mất, thậm chí cô ấy còn cong môi tươi cười.
Phải biết rằng.
Khi ăn cơm ở quán đã thanh toán trước.
Cho nên số tiền này đều là tiền boa được thêm vào, không cần phải chia tiền với quán cơm, quán cơm cũng ngầm thừa nhận.
- Thực sự là cầm thú...
... ...
- Tiểu Đinh, anh chậm mười lăm phút.
Luật sư An chỉ đồng hồ vàng của mình, nói.
- Xin lỗi, luật sư, trên cầu vượt xảy ra tai nạn xe cộ, dẫn đến toàn bộ cầu vượt bị ách tắc.
Tài xế giải thích nói.
- Ah, được, vậy anh có thể bắt đầu chờ tôi ở chỗ này từ đêm qua.
Luật sư An mở cửa ghế lái, ra hiệu cho tài xế của mình ra ngoài.
- Bản thân anh tự tới kế toán lĩnh tiền lương tháng sau đi, sau đó anh có thể êm dịu biến mất khỏi tầm mắt tôi.
- Không... Này... - Hiển nhiên tài xế có chút khó có thể tiếp nhận.
Phải biết rằng, tiền lương của công ty này rất hậu hĩnh, hơn nữa phúc lợi bảo đảm cũng rất tốt, anh ta không muốn mất đi phần công việc này.
- Ông chủ, lần sau sẽ không.
- Lần sau? Xin lỗi, anh không có lần sau. Thật ra tôi phải ném loại người không có quan niệm thời gian như anh xuống địa ngục mới đúng. Đến lúc đó, anh sẽ rõ ràng việc có thể sống, có thể hô hấp không khí là tốt đẹp tới dường nào, hạnh phúc tới dường nào!
- Hiện tại.
- No!
- Xuống xe cho tôi!
Tài xế xuống xe.
Luật sư An tự ngồi vào ghế lái, lái xe, ném kính râm xuống dưới chân đối phương sau đó nhanh chóng đi.
Anh ta vừa lái xe vừa nhìn đồng hồ vàng trên tay.
- Đáng chết! - Anh gọi chửi.
... ... ...
- Xin chú ý thời gian.
Cảnh ngục chỉ chỉ đồng hồ điện tử treo phía trên nói.
- Tốt, tôi hiểu.
Luật sư An cười cười với cảnh ngục, sau đó đi vào phòng thăm tù.
Thông Thành là một thành thị an nhàn, cũng bởi vậy, trên mặt quy mô của ngục giam này thực không thể coi là lớn. Vài nơi còn có vẻ hơi buông lỏng, chí ít cũng không có loại không khí xơ xác tiêu điều.
Luật sư An ngồi xuống trước cửa sổ thủy tinh, đặt cặp công văn của mình lên trên mặt bàn, từ bên trong lấy ra một xấp văn kiện thật dày.
Nhìn khắp bốn phía.
Anh ta hít thở sâu hai lần.
Mọi người thường nói Dung Thành là một thành thị an nhàn nhàn nhã.
Nhưng đó là vì người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Nhìn xem hiện tại, lượng người chen chúc vào Dung Thành cùng với đường phố kẹt cứng suốt ngày.
Lại nhìn nguyên một đám mật độ dân cư không khác “than tổ ong” được nhét đầy tiểu khu từ thời Hương Cảng…
Thành thị nhàn nhã.
Thực sự là nhàn nhã gặp quỷ.
Ngược lại, tuy rằng Thông Thành nằm ở khu vực Trường Tam Giác, kinh tế phát đạt, nhưng nơi đây đúng là nhàn nhã chân chính. Nhàn nhã đến mức có một kẻ buôn bán ma túy bị tòa án phán án, vẫn có thể vượt ngục thành công.
Đủ để thấy được thành phố Thông Thành này an nhàn hơn Dung Thành rất nhiều.
Cửa sắt đối diện được mở ra.
Lúc này, luật sư An mới thu hồi suy nghĩ của mình. Thành thật mà nói, anh ta vẫn có chút nhớ nhà, nhưng vì mấy hợp đồng làm ăn đã được định sẵn từ nửa năm trước, anh ta mới cố ý một lần nữa tìm cách mở văn phòng làm việc ở Thông Thành.
Đối phương là một người đàn ông trung niên cao gầy, anh ta chậm rãi ngồi xuống trước mặt luật sư An.
Ánh mắt.
Có chút âm trầm.
Luật sư An vỗ tay phát ra tiếng, cầm ống nói lên, hướng về phía microphone: Này, này, này...
Ánh mắt đối phương càng âm trầm.
- Có thể nghe thấy không? - Luật sư An chỉ chỉ microphone.
Đối phương lặng lẽ cầm ống nói lên, nói:
- Không cần microphone chúng ta cũng có thể nghe thấy.
- Không, tôi rất thích loại cảm giác nghi thức này, song sắt, thủy tinh, điện thoại…
- Cộng thêm dòng chữ 'cải tạo thật tốt, hồi báo xã hội' được quét sơn đỏ trên vách tường.
- Loại cảm giác về nghi thức này.
- Là một loại mỹ cảm.
- Mày thấy mỹ cảm, nhưng lúc trước mày không nói cho tao, vậy mà mày lại để tao nhập vào trên thân một tên tù nhân!
Trong tay đối phương chặt cầm ống nói, nghiến răng nghiến lợi.
Vốn là mặt mũi bình tĩnh, vào lúc này có vẻ hơi dữ tợn.
- Mời anh khống chế tâm tình của mình, tôi che đậy khí tức giúp anh, nhưng nếu tâm tình của anh mất khống chế như vậy, chứng nhận quỷ sai có thể khoanh vùng khí tức của anh.
- Sau đó.
- Anh liền kết thúc.
Luật sư An buông tay.
- Cảnh ngục ở đây đáng yêu hơn quỷ sai rất nhiều, anh cảm thấy thế nào?
- Quỷ sai mà thôi. - Đối phương có vẻ không rất quan tâm.
- Phù... ... Anh biết không, ngay ngày hôm qua, có hai ác quỷ trốn ra cùng lúc với anh đã bị bắt, hơn nữa đều bị trực tiếp đưa về.
Nghe vậy.
Thân thể đối phương run lên bần bật.
Hiển nhiên.
Trở về.
Hai chữ này.
Mang tới cảm giác sợ hãi lớn lao cho anh ta.
- Một năm qua, vùng đất Thông Thành này hơi tà tính, tối hôm qua tôi còn ăn một bữa cơm ngoài ý muốn với quỷ sai nơi này.
- Vậy mà anh có thể coi việc ăn cơm cùng quỷ sai nơi này là thành tích vẻ vang?
- Không không không, anh không hiểu, người kia không đơn giản.
- Nơi nào không đơn giản?
- Dựa vào quan sát tướng mạo, rõ ràng vợ của anh ta còn là một xử nữ! ! !
- ... ... - Người đàn ông.
- Mẹ nó mày đang trêu chọc tao à?
- Chậc chậc chậc. - Luật sư An nhún nhún vai: - Xin lỗi, ngoài ra, tôi không thể phát hiện thêm một điểm nào chứng tỏ anh ta không đơn giản. Nhưng tôi cảm thấy đó mới là điểm chân chính khiến anh ta không đơn giản.
- Tao không muốn nghe mày nói nhảm.
- Đây không phải nói nhảm, mà là cảnh cáo! Anh biết vì sao tôi thích để khách hàng của tôi nhập vào thân thể tù nhân không? Bởi vì tôi cũng cần điều tra ước định, nhìn xem rốt cuộc đầu óc của khách hàng tôi có bị hoàn cảnh ngục tù dằn vặt tới đần độn hay không!
- Nếu là loại khách hàng như chó điên.
- Loại ngu ngốc vừa ra ngoài đã giống như trường sinh, muốn phát tài, muốn hưởng thụ, muốn hít một hơi…
- Tôi mới không thèm để ý tới bọn họ.
- Còn có.
- Tôi lặp lại lần nữa, nếu như nơi này là Thường Châu hoặc Tô Châu cũng không đáng kể. Nhưng nơi này là Thông Thành, anh hãy thành thật một chút cho tôi, ánh mắt nhìn người của tôi rất ít khi sai, tên kia không dễ chọc.
Đối phương hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Tôi có thể hiểu được phương thức hoạt động của anh, thậm chí tôi có thể lý giải chuyện anh dẫn đạo để tôi phụ thân vào tù nhân, khiến tôi không thể đạt được tự do.
- Nhưng điều khiến tôi không thể chịu đựng chính là.
- Vì sao tôi lại phụ thân vào một tên tội phạm cưỡng dâm!
- Anh có biết nhân vật này ở trong tù rất không có địa vị, hơn nữa còn bị những phạm nhân khác trong tù bắt nạt mỗi ngày?
- Tôi còn không thể sử dụng năng lực, sợ khí tức tiết ra ngoài, vẫn phải nhẫn nhịn!
- Cho dù những phạm nhân kia có “mở lỗ sau” của anh vô số lần, chơi trong máu mấy lần…
- So với những hình phạt trong địa ngục.
- Điều này có thể gọi là hưởng thụ, đúng không?
- Còn có, ai kêu thằng này lại sắp chết kia chứ?
- Anh ta không chết tôi còn không tìm được vị trí cho anh đây.
- Anh có muốn tới thử không?
- Chúng ta trở lại chuyện chính đi. Tôi cần anh ở lại chỗ này một tuần. Trong một tuần lễ này, tôi cần ước định lại với anh một lần nữa, quyết định vụ hợp tác của chúng ta có thể bước vào bước tiếp theo hay không. Trong một tuần này, anh nhất định phải biểu hiện thật tốt cho tôi.
- Cải tạo thật tốt.
- Một lần nữa làm người.
- Làm một người hữu dụng với xã hội.
- Chờ sau khi thông qua ước định, thời hạn thi hành án của anh cũng sắp kết thúc. Tôi sẽ sắp xếp để anh được ra ngoài, sau đó đưa anh tới nơi mà anh muốn đi.
- Tôi biết rồi.
- Ừm, hiện tại việc hợp tác của chúng ta đã tiến vào giai đoạn thứ hai, cho nên anh phải đưa tiền của giai đoạn thứ hai cho tôi trước.
- Chuyện còn chưa kết thúc!
- Không có tiền, hiện tại chúng ta có thể kết thúc! Anh có thể trở về trong tù đối mặt với đám bạn trong ngục của anh, hoặc là anh có thể thử dùng năng lực của mình để trút giận, sau đó tôi cũng hy vọng, nhìn xem vị quỷ sai Thông Thành kia chỉnh anh như thế nào.
- Tôi đưa.
- Vậy mới đúng, đến, điểm chỉ lên chỗ này đi.
Nói xong.
Luật sư An đặt một tờ hợp đồng lên thủy tinh.
Đối phương cách thủy tinh ấn xuống một cái.
Trên trang giấy không có cái gì.
Nhưng.
Sẽ có.
Bởi vì lưu ở phía trên, không phải vân tay.
Mà là ấn ký linh hồn.
- Cuộc sống thật không dễ mà, đầu năm nay, ngành nào cũng không dễ kiếm.
Luật sư An ngáp một cái, vừa thu dọn đồ vật vừa tùy tiện hỏi thăm:
- Trong ngục giam có chuyện gì mới mẻ gì không?
- Vị tác giả kia lại ra sách trong ngục, vì thế, anh ta đã được giảm hình phạt hai lần.
- Ha ha.
- Xem ra tên kia đã cảm thấy rất khó chịu, tự cho mình là thanh cao, giống đám văn lại trong địa ngục, mỗi ngày lại tới ghi lại số lượng chịu hình.
- Bốp!
Đột nhiên hai tay luật sư An mạnh đè trên thủy tinh.
Mặt anh ta gần như muốn dán qua.
Có chút vặn vẹo nói:
- Mẹ nó, nếu anh dám chạm tới anh ta, không tới phiên người bạn quỷ sai nơi này, lão tử sẽ đích thân vào ngục giam giết chết mày!
- Không.
- Tao sẽ đích thân vì dân trừ hại.
- Tống cổ tên khốn nạn như mày về địa ngục!
- Thế nào... ...
- Bỏ ngay ý niệm vừa rồi của mày đi, nếu không, chính mày phải chết đừng liên lụy để tao phải chịu không may theo!
Luật sư An một lần nữa ngồi về ghế.
Đưa tay chỉ tù phạm đối diện.
- Không có chuyện gì làm thì đọc nhiều sách vào, đọc sách của người ta, xem tư tưởng giác ngộ của người ta cao cỡ nào, từ đó mày cũng có thể hô khẩu hiệu theo. Hô khẩu hiệu vốn không tốn tiền, ngu hay sao mà không kêu.
- Tôi hiểu.
- Nếu như mày có thể sống thoải mái tự nhiên trong tù, điều này cũng có nghĩa sau khi ra ngoài dung nhập xã hội, mày cũng có thể cứ sống cuộc sống của mày theo lẽ thường, sẽ không mang thêm phiền phức tới cho tao, hiểu không?
- Đã hiểu.
- Tốt rồi, tối nay tao còn phải đến Thường Châu một chuyến, nơi đó còn có một khách hàng đang chờ tao, cuối tuần này chúng tao hẹn gặp.
Luật sư An đứng lên, đi ra khỏi phòng thăm tù.
Cứ cách mỗi hai ba năm địa ngục lại có một hồi bạo động,
Phần lớn ác quỷ như yêu quái không bối cảnh trong


Tây Du Ký


, kết cục chỉ có thể bị Tôn Ngộ Không vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc.
Mà yêu quái có bối cảnh Tôn Ngộ Không lại không dám giết, ngược lại còn được ô dù phía sau mình dẫn đi. Tôn Ngộ Không cũng chỉ có thể phất tay hô một tiếng "ngài đi cẩn thận".
Thực ra anh ta chính là một trong những ô dù này.
Chẳng qua.
Anh ta nhìn thân gia của đối phương.
Mà việc làm ăn thật ra cũng chỉ có thể coi là tạm ổn mà thôi, quỷ có tiền không ít, nhưng loại quỷ vừa có tiền lại có thể cắn răng thoát khỏi địa ngục từ trận bạo động, quá ít.
Chậc chậc.
Đi vào trong phòng hút thuốc ở ngục giam.
Luật sư An châm một điếu thuốc.
Trùng hợp, bên trong có hai cảnh ngục mới vừa thay ca, một người trong đó nhìn anh ta, cười nói:
- Ngài là luật sư đúng không?
- Ừm.
- Làm luật sư kiếm được rất nhiều đúng không?
- Cũng được.
Hai cảnh ngục hút thuốc xong lại rời đi.
Luật sư An phun ra một vòng khói.
Lấy ra một chồng tiền âm phủ vừa tiến vào túi mình ngay khi hợp đồng được ký kết.
Một chồng rất dày.
Đưa tay lên gảy gảy.
Có cơn gió nhẹ thổi thoáng qua.
- Đây là thế gian.
- Cơn gió ôn nhu thoải mái nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận