Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 725: Mấy vạn quân hồn, a! (1)

Còn có.
Tại sao bấm đốt ngón tay xuất hiện điểm này?
Đây là chuyện Châu Trạch thấy khó hiểu, lần này đến đây anh không mang theo lão đạo, vì sao vận mệnh lại nhằm vào mình như vậy?
Đột nhiên.
Châu Trạch nghĩ tới một chuyện.
Đó chính là theo sương mù dày liên tục kéo dài.
Tất cả vong hồn trong phạm vi bị sương mù dày bao phủ đều sẽ bị hấp dẫn đi, nhập vào một nơi đã được thiết kế tốt vốn không phải là hướng địa ngục.
Lúc trước nghe ra ý tứ trong lời nói của Phùng Tú Nhi, đây là bút tích của mỗi một nhân vật lớn trong địa ngục, Phùng Tứ Nhi cậu ta chỉ phụ trách kết thúc quét dọn ở đầu địa ngục kia thôi.
Nói cách khác.
Mấy vạn quân hồn quân viễn chinh hơn bảy mươi năm trước đã bị chết ở đây cuối cùng đều sẽ bị hút vào?
Mục tiêu của đối phương.
Có phải chính là chỗ này không?
Nhưng sao lại khéo như vậy chứ?
“Tinh... ...”
Gió vẫn còn đang thổi.
Thống khổ của Châu Trạch cũng vẫn đang tiếp tục, nhưng lo lắng trong lòng anh không phải vì bản thân, mà là vì những quân hồn này.
Hơn bảy mươi năm trước, bọn họ xuất chinh vì nước, chết trên đường về nhà, chết trước biên giới.
Bọn họ chờ ở đây đã hơn bảy mươi năm.
Đến cuối cùng.
Kể cả vào luân hồi cũng không được, ngược lại bị hút vào nơi quỷ quái đáng chết kia?
- Ông chủ, chúng ta đi thôi, anh thử xem có cảm ứng được vị trí của Oanh Oanh không, biến cương thi thử xem.
Luật sư An thét lên với Châu Trạch.
- Đi?
- Chuyện lần này gặp hạn, quá xui xẻo.
Trên mặt luật sư An có thống khổ cũng có tức giận.
Châu Trạch lại hơi kỳ quái, luật sư An coi trọng chuyện này đến thế sao? Bình thường anh ta cũng không có dáng vẻ như vậy, tuy rằng không làm được đến vui giận không lộ, nhưng ít ra có thể giữ cái mặt cười hề hề suốt.
- Ông chủ, ông chủ!
Trong sương mù dày, truyền đến giọng Oanh Oanh.
- Ở trong này!
Châu Trạch kêu lên.
Rất nhanh.
Oanh Oanh chạy từ trong sương mù dày ra, cô là người không có chuyện gì nhất ở đây, lần trước như thế này, lần này cũng như vậy, bởi vì cô không có linh hồn.
Còn Châu Trạch tuy rằng là cương thi, nhưng anh có linh hồn.
Oanh Oanh thấy ông chủ và luật sư An cùng với Hứa Thanh Lãng đều thống khổ quỳ trên mặt đất.
Lập tức lo lắng chạy tới.
Hứ!
Trước vòng qua bên người Hứa Thanh Lãng.
“... ...” Hứa Thanh Lãng.
Hmmm!
Lại vượt qua trên người luật sư An.
“... ...” Luật sư An.
Cuối cùng.
Oanh Oanh đi tới bên người Châu Trạch, không nói hai lời cõng Châu Trạch lên
- Ông chủ, tôi mang anh rời khỏi sương mù dày này trước!
- Oanh Oanh, cô mang ông chủ đi trước đi, anh ấy vừa bị thương tổn, thân mình không tốt, trước dẫn anh ấy đi, không cần lo cho chúng tôi.
Luật sư An mở miệng nói.
- Được!
Oanh Oanh cũng không quay đầu lại, cõng ông chủ trực tiếp xông vào sương mù dày.
“.. ...” Luật sư An.
Hứa Thanh Lãng hơi bất đắc dĩ nói:
- Tôi cảm thấy, Oanh Oanh lại vác thêm một người nữa, dường như vấn đề không lớn.
Luật sư An cúi đầu.
Anh cũng không nghĩ đến nữ cương thi này không nghe hiểu cả lời nói khách khí, chỉ có thể nói:
- Nhịn thêm chút nữa đi, qua trận này sẽ vô sự, sương mù dày này không có ảnh hưởng lớn đối với chúng ta, không có nguy hiểm gì.
Trước lạ sau quen, có kinh nghiệm lần trước, lần này trong lòng luật sư An có nắm chắc.
Oanh Oanh cõng Châu Trạch chạy một hồi lâu, dưới chân cô sinh gió, sức lực lại lớn, quả thật không hề dừng lại một chút nào.
Nhưng mà khi chạy nhanh, hình như dưới chân vấp phải thứ gì đó, nhưng Oanh Oanh không ngã sấp xuống, thứ đồ vướng chân cô còn trực tiếp bị kéo ra khỏi trong bùn đất lầy lội.
“Rắc rắc!”
Là một cái ấm quân dụng.
Trong rất nhiều bảo tàng quân sự hoặc bảo tàng lịch sử đều sẽ lưu giữ ấm quân dụng giống vậy, nhưng mà ấm ở đó đều đã được lau chùi sạch sẽ, thứ trước mắt thật sự bẩn.
Châu Trạch vốn được Oanh Oanh cõng trên lưng nhìn thấy thứ này, trong đầu như lại vang lên “Ầm”.
Hình ảnh lúc trước nhìn thấy trong mưa to lại bắt đầu hiện lên trước mắt anh.
- Oanh Oanh, dừng lại, dừng lại!
- Ông chủ?
Oanh Oanh dừng bước.
- Thả tôi xuống.
- A, được.
Châu Trạch được đặt xuống.
“Tinh... ...”
“Shh... ...”
Châu Trạch lảo đảo, ngã trên đất, nhưng anh vẫn giãy giụa bò về trước, mãi cho đến khi tay mình túm được ấm quân dụng.
- Ông chủ, chúng ta vẫn đi thôi chứ? Lần này không thành công thì thôi, chúng ta về nhà trước được không?
Oanh Oanh ở bên cạnh khuyên.
Châu Trạch mím môi, nắm lấy ấm đã đầy nước bùn, chịu đựng thống khổ do linh hồn xé rách, lặng yên ôm ấm vào trong lòng.
Nhìn khắp bốn phía.
Sương mù dày mênh mông này, Châu Trạch cảm thấy tầm mắt mình hơi mơ hồ.
Rõ ràng là sương mù dày tràn ngập.
Nhưng anh vẫn giống như nhìn thấy vô số thi thể ngã trên mặt đất vĩnh viễn không có cách nào đứng lên.
Anh thấy người chủ động tưới xăng lên người bản thân và ánh lửa không ngừng lóe lên kia.
- Ông chủ, anh làm sao vậy?
Oanh Oanh hua hua tay trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch giống như không hề cảm nhận được, chỉ lặng yên thì thầm:
- Về nhà...
Chúng ta rất lạnh.
Chúng ta rất mệt.
Chúng ta.
Muốn về nhà...
- Thúy Hoa nhi, gia đói bụng.
- Vậy chúng ta ăn mì dưa chua được không?
- Ừm, gia muốn đổi khẩu vị.
- Vậy chúng ta ăn sủi cảo dưa chua đi!
- Cũng không muốn ăn.
- Vậy ăn màn thầu dưa chua?
- Có thể còn có gì khác không?
- Bánh trôi dưa chua! Em mới học được!
Trầm mặc đáng kể.
- Gia, nghĩ ra muốn ăn cái gì chưa?
- Mì dưa chua đi.
- Được rồi, em biết gia thích ăn món này nhất mà.
- Ừm.
Phùng Tú Nhi dựa vào bên cạnh.
Nhìn Thúy Hoa nhi ở bên kia vội vàng nhóm bếp lò chuẩn bị nấu cơm.
Thật sự có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Lại nhìn thấy cô ấy lấy ra một bó dưa chua to từ trong giỏ xách thả vào nồi.
Năm tháng tĩnh lặng trước đó lập tức bị chó gầm gừ rồi.
- Gia, hai thứ này có muốn nấu cùng nhau không?
Thúy Hoa nhi cầm dao trong tay chỉ vào hai người nằm bên cạnh.
Một cái đầu mọc sừng.
Một cái mặt tối đen.
Là thân người, nhưng lại không phải hình người.
- Thôi đi, tránh ăn mùi tanh.
Phùng Tứ Nhi vẫy vẫy tay, lại hỏi:
- Nữ cương thi kia bị dẫn về rồi sao?
- Dẫn về rồi, gia, cô ta thật ngốc, người ta dẫn đi thật lâu!
Cô nói người ta ngốc.
Vậy còn chính cô...
Phùng Tứ Nhi gật gật đầu:
- Đúng vậy, nếu như không kịp thời dẫn cô ấy đi, cô ấy sẽ phá cửa.
- Gia, sao hôm nay lại đến đây hóng gió vậy, ngoài này đều là rừng núi, cũng không có chợ có thể chọn mua.
Vị trí của hai người là một khe sâu tối đen, nhưng mà ở bên cạnh hai người có một cánh cửa đá khổng lồ, từ nơi này có thể nhìn ra bên ngoài, sương mù dày tràn ngập.
- Ở trong này có dưa chua ăn, có ý cảnh.
- Ha ha, gia, gia thật tốt.
Phùng Tứ Nhi híp mắt, ngửi mùi dưa chua quen thuộc, định ngủ một giấc.
Lại đột nhiên.
Anh chợt đứng phắt dậy.
Nhìn về phía bên ngoài cửa đá.
Kêu:
- Thúy Hoa!
- A, sao vậy? Mỳ còn chưa xong mà?
- Chạy mau!
... ...
- Đau hả?
Luật sư An ôm đầu.
Cả khuôn mặt đã đầy nếp nhăn như lão đạo.
Nhưng vẫn còn có thể có tâm tư nhìn Hứa Thanh Lãng hỏi một tiếng.
Đừng nói.
Trước kia không phát hiện ra.
Hiện giờ mới cảm thấy người đàn ông này quả nhiên đẹp mắt.
Vẻ mặt thống khổ này, thật sự có vẻ vừa thấy đã thương.
Phi phi phi!
Luật sư An lập tức ổn định lại tâm thần.
Không thể cong, không thể cong!
Lúc này Hứa Thanh Lãng không có thời gian nói lý với luật sư An, chỉ vừa thừa nhận thống khổ vừa nói:
- Còn bao lâu?
- Nhanh, nhanh thật.
Luật sư An cắn cắn môi.
Không cam lòng.
Đúng vào lúc này.
Anh nghe được trong lớp sương mù dày phía sau mình truyền ra động tĩnh.
Đáng chết.
Thứ đồ chơi đen thui này sẽ không lại đi ra đấy chứ?
Nhưng mà, rất nhanh, luật sư An đã phát hiện ra không bình thường, anh thấy không phải là bóng đen đi từ trong sương mù dày ra mà là một đám người, đám người dày đặc.
Bọn họ xếp đội ngũ chỉnh tề.
Tiến lên phía trước.
Giống như đội quân của quân khu nào đó đột nhiên bị lôi ra đây huấn luyện dã ngoại.
- Đây là... như thế nào?
Hứa Thanh Lãng cả kinh nói.
- Đây là... thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận