Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 830: Sắp xếp (2)

- Tôi lại sắp xếp một chút, ngày mai anh có thể trồng xuống đi, phục hồi như cũ cánh tay của anh, không dám cam đam có thể dùng tốt như cánh tay ban đầu, nhưng chắc có thể miễn cưỡng ứng phó yêu cầu.
Châu Trạch không để ý đến cô ta, xoay người đi ra ngoài.
Có một số việc sẽ không thoát khỏi khống chế, không phải cần quan tâm hiện giờ, lấy tình huống trước mắt của mình đến xem, có Tử Thị cắm rễ trong này, chẳng khác gì thêm một tầng bảo hiểm cho hiệu sách.
Tuy rằng lúc trước khi sư phụ Hứa Thanh Lãng xuất hiện, hiệu sách dựa vào Doanh Câu giải quyết nguy cơ.
Nhưng hiện giờ, tất cả người trong hiệu sách có trưởng thành rõ ràng, hơn nữa lần này có thể chiếm được cơ hội ra tay trước, cho dù không có Doanh Câu, Châu Trạch cũng không tin mình nhất định sẽ thua.
Lên thang lầu, Châu Trạch đẩy phòng mình ra.
Oanh Oanh đang ở đây thay ga giường mới, nghe thấy có người mở cửa, quay đầu nhìn ông chủ nhà mình, nói:
- Ông chủ, lão đạo sắp xếp nơi này khá ổn.
Kết cấu phòng ngủ không có thay đổi quá lớn, chính là đổi sang phong cách nệm tatami kiểu Nhật, có vẻ càng thêm rộng mở sáng choang.
Châu Trạch đi lui về sau mấy bước, phát hiện phòng của Hứa Thanh Lãng không có gì thay đổi, chỉ khôi phục lại cửa sổ bị tổn hại do nổ mạnh về như cũ mà thôi.
Lão đạo cũng biết đúng mực, trong phòng Hứa Thanh Lãng còn có trận pháp, ông cũng không dám lộn xộn.
Châu Trạch đi vào phòng ngủ của mình, nằm xuống nệm tatami, Oanh Oanh đưa một gối đầu tới.
Châu Trạch ngủ trưa, chừng nửa giờ đã tỉnh.
Đứng dậy đi xuống dưới lầu với Oanh Oanh, tiểu loli và lão Trương đều tới rồi, bên cạnh quầy bar hiệu sách bày bàn tròn cỡ lớn, trên đó đặt mười hai món ăn nguội.
- Tham kiến bộ đầu!
Năm người cùng nhau hành lễ.
- Đứng lên đi.
Châu Trạch đáp một tiếng.
Ở trong địa ngục đã được chứng kiến cả cảnh tượng mấy ngàn ma binh ma tướng Cửu Lê tộc đồng thời quỳ lạy, theo lý thuyết ông chủ Châu lòng như nước đọng.
Nhưng trên thực tế, trong lòng anh thật sự hơi kích động.
Chiến hồn của Cửu Lê quỳ lạy dù sao cũng là quỳ lạy Doanh Câu, nhưng năm người trước mắt này đều là thuộc hạ của mình.
Quy trình đơn giản đi qua, mọi người đều ngồi vào bàn.
Thật ra rất nhiều người đều không thích xã giao gì trên bàn rượu, nhưng có đôi khi thật sự không có cách nào, bàn rượu thật sự là nơi tốt giảm bớt xấu hổ.
Một bữa cơm kết thúc, Trương Cường Nguyệt Nha Lưu Sở Vũ ba quỷ sai nơi khác phải đi tiệm cà phê internet ở phía đối diện chuẩn bị sắp xếp chỗ ở cho mình.
- Đến lúc đó điện thoại cho tôi biết.
Tiểu loli ra hiệu gọi điện thoại, rồi xoay người chuẩn bị về nhà.
Tình huống của cô hơi đặc thù, Châu Trạch cũng ngầm đồng ý.
Giờ phút này bé trai đã chủ động đi đến:
- Bên ngoài không an toàn, tôi đưa cô về đi.
Nói xong.
Bé trai đi theo sau lưng tiểu loli cùng rời đi.
Châu Trạch đưa điếu thuốc cho lão Trương, lão Trương nhận lấy, gài lên trên tai, hai tay gõ lên trên bàn.
- Có tâm sự?
Lão Trương gật gật đầu.
- Việc công hay việc tư?
- Coi là việc công lại coi là việc tư.
- A, vậy không cần phải nói.
- Gần đây đã xảy ra vài vụ án dân cư mất tích.
Lão Trương bỏ qua lời Châu Trạch mới vừa nói.
- Lão đạo, sao mật khẩu còn chưa đổi vậy, sao ông làm việc này lề mề vậy?
Châu Trạch đứng lên, đi sang chỗ lão đạo.
Lão Trương cũng đứng dậy theo, tiếp tục đi cùng Châu Trạch, đồng thời nói:
- Rất kỳ quái chính là, người thì mất tích, nhưng anh em họ hàng bọn họ lại không báo án, ngược lại là đồng nghiệp hoặc hàng xóm báo án tương đối nhiều.
Châu Trạch bất đắc dĩ.
Giơ một bàn tay duy nhất của mình lên trước mặt lão Trương.
Nói:
- Nhìn thấy không?
- A, nhìn thấy.
- Nhìn thấy là được rồi, hiện giờ tôi chỉ còn một bàn tay, xin lỗi, sir Trương.
- Không nói tới tôi không là người sống, không tính là công dân, không có nghĩa vụ phối hợp với công việc của anh.
- Chỉ cần anh nhìn dáng vẻ hiện giờ của tôi, một cánh tay không có, lại mới vừa giày vò một trận từ Vân Nam về, kể cả một giấc ngủ yên ổn cũng không cho tôi ngủ, anh lại định kéo tôi đi trừ bạo an dân.
- Lương tâm của anh sẽ không đau sao?
Châu Trạch dùng ngón tay đâm vào ngực lão Trương vài cái.
Xương ngón tay thật cứng.
Lão Trương lảo đảo người lui về phía sau vài bước, ho khan vài tiếng.
- Anh cũng biết đau hả.
Châu Trạch nhún vai.
- Không phải, ông chủ, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, ngay từ đầu khi chúng tôi nhận được báo án đã đi liên hệ với người thân của người mất tích, bọn họ đều phủ nhận chuyện mất tích, nhưng người mất tích mà được đồng nghiệp hay hàng xóm báo án lại thật sự không tìm được.
- Tôi cảm thấy trong này có vấn đề, rất có thể sự tình không thuần túy như vậy.
- Người trong nhà bọn họ không coi trọng, nói là không mất tích, anh tích cực như vậy làm gì?
- Tôi là cảnh sát, chẳng phải tôi đang phá án cho người ta sao.
Châu Trạch giơ tay, chỉ vào lão đạo đang thu dọn cái bàn, mở miệng nói với lão Trương:
- Đi, tôi phái trợ thủ đắc lực cho anh?
“... ...” Lão Trương.
Châu Trạch dừng một chút, lại chỉ tiệm cà phê internet ở đối diện.
- Vậy tôi nói, anh đi tìm bất cứ người nào trong số bọn họ hỗ trợ anh đi phá án, có thể chứ?
- Chờ thêm hồi nữa khả năng còn có một chuyện lớn cần tôi xử lý, hiện giờ tôi phải làm chính là biến bản thân từ Dương Quá về Cổ Thiên Nhạc.
- Được, cám ơn.
Châu Trạch khoát khoát tay.
- Đúng rồi, cảnh sát Trần kia, tại sao lại chạy đến Thông Thành rồi?
Lão Trương nhìn sang lão đạo ở bên cạnh.
Thật hiển nhiên, trong khoảng thời gian này ông chủ không ở đây, nhất định có người mách lẻo báo cáo.
Lão đạo có tật giật mình, giả bộ như xoay người tìm chiếc đũa bị rơi xuống dưới bàn.
Lão Trương hơi mất tự nhiên, nói:
- Cô ấy được điều tới.
- Người như chúng ta không thích hợp quá mức thân cận với người bình thường, bằng không sẽ mang đến xúi quẩy và vận rủi cho bọn họ.
- Tôi biết đúng mực, tôi biết.
Châu Trạch híp híp mắt, còn định nói gì nữa, ngẫm lại vẫn thôi, vả lại đi tới cửa phòng tắm, đẩy cửa ra, đồng thời kêu lên trên thang lầu:
- Oanh Oanh, lấy quần áo, tắm rửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận