Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1283: Vân thiểm cẩu (2)

Bóng dáng của lão Hầu Tử đã xuất hiện ở vị trí cách luật sư An cùng Canh Thần không tới năm mét.
Bàn tay của ông ta đã giơ lên.
Với ông ta mà nói.
Có lẽ luật sư An cùng Canh Thần trong mắt ông ta, chính là hai con ruồi rất đáng ghét.
Chuyện ông ta phải làm.
Chỉ là đi tới.
Sau đó đập chết bọn họ!
Đây không phải là giả ngầu, cũng không phải là đang đắc ý, càng không phải là cố ý làm vậy.
Bạn sẽ không nhàm chán tới mức chỉ vì giết chết hai con kiến mà đặc biệt chuẩn bị cảm giác nghi thức gì đó chứ?
Lão Hầu Tử tới.
Tay ông ta sắp đánh xuống.
Luật sư An đã tuyệt vọng.
Vào lúc này Canh Thần phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Một phù chú màu xanh bị anh ta đánh vào vị trí hàn đàm ở dưới chân.
- Ông!
Hoa anh đào bốn phía, bỗng nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, lại nát bấy trong nháy mắt, hóa thành khói mù màu đỏ nhạt.
Tất cả những chuyện này, đều được hoàn thành trong nháy mắt, sau đó, tất cả khói mù bắt đầu co cụm lại!
Rốt cuộc trong con người của lão Hầu Tử cùng xuất hiện một tia kinh dị.
Lúc khói mù co rúc lại.
Cơ thể của lão Hầu Tử bắt đầu quay ngược lại.
Ông ta vừa mới đi qua đây như thế nào, bây giờ đã quay trở ngược lại như thế.
Giống như là máy DVD bị nhấn nút quay ngược lại vậy.
Luật sư An chỉ cảm giác sau lưng mình phát lạnh một trận, ngay sau đó là cảm giác tê dại, loại cảm giác thoát chết trong gang tấc như thế này, thật sự là quá kích thích rồi, ngay lập tức, anh ta lập tức nhìn về phía Canh Thần đang đứng ở sau lưng mình.
- Anh có chìa khóa cấm chế ở nơi này?
Canh Thần gật đầu một cái, sắc mặt hơi trắng bệch:
- Trước khi chết vị đai tím kia đã đưa cho tôi.
- Ồ hiểu rồi, có phải vị đai tím kia họ Đa hay không?
Luật sư An chống lên eo.
Chẳng qua là.
Chờ lúc anh ta lại nhìn đến trước mặt.
Tay đang chống lên eo, lại từ từ để xuống.
Lão nhân ở trước mặt anh ta kia, sau khi lui về phía sau rồi một đoạn, lại bắt đầu đi về phía bên này lần nữa, khói mù ở bên người ông ta không ngừng co cụm lại, lại giống như không thể nào ảnh hưởng tới ông ta được nữa.
- Tôi nói này, tình huống gì thế này?
Giọng nói của luật sư An bắt đầu run rẩy.
Đây cũng là chuyện bình thường của con người, lần đầu tiên, lúc bạn phải đối mặt với tuyệt vọng, ngươi còn có thể hạ quyết tâm liều mạng một trận, nhưng đợi sau khi bạn thoát chết trong gang tấc, giống như là đã sức cùng lực kiệt, nói không hoảng hốt, là chuyện không thể nào.
- Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ là...
Canh Thần có chút tuyệt vọng cười cười:
- Chuyện này có thể chứng tỏ, vị này, so với vị phán quan đai tím đã xây dựng nên nơi này kia, kinh khủng hơn nhiều.
Luật sư An cắn răng.
Nhìn khe nứt trên mặt băng ở dưới chân một chút:
- Này, chúng ta thật sự sắp chơi xong rồi.
- A, cũng không khác bao nhiêu đâu, đáng tiếc nha, phải chết cùng kẻ cặn bã như anh rồi.
- Ha ha.
Luật sư An liếm môi một cái.
Yêu đan trong cơ thể bắt đầu vận hành.
Từng tầng lông màu trắng bắt đầu nổi lên trên da của luật sư An.
Anh ta lúc này.
Yêu khí phát ra trên người.
Giống như một con yêu vật hóa hình.
Yêu đan này là lúc trước ông chủ cho anh ta, là yêu đan của Bạch Hồ, luật sư An một mực không chịu luyện hóa, mang theo trên người.
Canh Thần có chút ngoài ý muốn nhìn luật sư An, nói:
- Không nghĩ tới anh lại có thể quật cường như vậy, đến bây giờ cũng không từ bỏ, năm đó An Bất Khởi anh có thể leo lên đến vị trí kia, quả thật không phải là hư danh vô nghĩa.
Không phải là Canh Thần chưa từng nhìn thấy luật sư An dùng viên yêu đan này, khi giai thủ ở Thông Thành lúc trước, luật sư An đã từng khoe khoang, nhưng yêu tộc là dựa vào nhục thân để liều mạng, bạn muốn để cho luật sư An dùng cái nhục thân yêu hóa nửa vời này đi liều mạng với vị nhân vật khủng bố trước mắt này?
Thật đúng là không khác gì lấy trứng chọi với đá vậy, bất luận cái trứng gà này là sống hay là chín, kết cục cũng đều giống nhau mà thôi.
- Con người của tôi ấy, chỉ có một ưu điểm, đó chính là bất kể là thời khắc đối mặt với nguy nan thế nào, cũng sẽ không buông tha, người sống một đời, hồn theo một hướng, cứ như vậy biến mất mà không một lời giải thích, luôn cảm thấy thiệt thòi.
- Cũng đúng.
Canh Thần lần nữa đứng thẳng người.
Hai cánh tay nhỏ bé nhanh chóng lật, một luống sáng màu đỏ sậm không ngừng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của anh ta, đây là nghiệp hỏa.
Canh Thần liếc mắt nhìn luật sư An một cái.
Nói:
- Anh cũng đã thành dáng vẻ này rồi, tôi cũng không thể để cho anh hạ thấp như vậy được, vậy thì lại xông lên một trận nữa, cùng lắm thì thua, lúc đó chết cũng không tiếc.
- Chính là như vậy! Đây mới là khí độ mà chúng ta nên có đúng không?
- Bất cứ lúc nào, cũng đều không được buông tha, đều phải sống, đều phải muốn sống, đều phải giãy dụa để được sống!
Luật sư An gật đầu khẳng định nói.
- Ồ, được thôi, tôi ở bên anh, thật ra thì, lần này coi như là tôi có lỗi với anh, không kéo anh đi ra ngoài như thế này, anh cũng sẽ không gặp phải loại chuyện như thế này.
- Đừng, loại lời nói có lỗi này, quá nhẹ rồi, không có thành ý, muốn nói xin lỗi, tốt nhất lấy chút đồ thực tế ra đi.
- Chẳng qua là, tôi cũng phải tới nơi này, cũng coi là tôi tự làm tự chịu đi.
- Dùng câu nói của ông chủ tôi mà nói, như tôi đây chính là vân truy tinh*.
(*mây theo đuổi ngôi sao, mà truy tinh = theo đuổi thần tượng, mà “vân truy tinh” là hình thức theo đuổi thần tượng chỉ thông qua internet, các bức ảnh miễn phí và video, không thực sự tốn tiền cho các buổi concert, v.v…)
- Không phải là Vân thiểm cẩu* sao?
(*chơi chữ ý bảo nịnh bợ bằng lời, không tốn phí)
- Im miệng!
Rốt cuộc.
Đi ngược được trận pháp hàn đàm này.
Lão Hầu Tử lại lần nữa đi tới vị trí cách luật sư An cùng Canh Thần rất gần rất gần.
Ánh mắt Canh Thần hơi chăm chú.
Án binh bất động chờ thời cơ!
Hơi thở của luật sư An bắt đầu dồn dập, mặt mũi nghiêm túc!
Ngay sau đó.
Luật sư An “phốc” một tiếng, trực tiếp quỳ gối với lão Hầu Tử.
Hô lớn:
- Lão tổ tông à, lão tổ tông ơi, đều là do người này bắt tôi, ép buộc tôi làm nô dịch cho anh ta.
- Lão tổ tông à.
- Lòng sùng kính của nhóc con đối với ngài còn cao hơn trời sâu hơn biển.
- Cầu xin lão tổ tông cứu giúp, cầu xin lão tổ tông nhanh chóng giết anh ta, mau cứu nhóc con đi!
- ... - Canh Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận