Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 757: Bé trai giấy, bé gái giấy (1)

Đôi mắt này.
Mang theo tham lam.
Mang theo tàn bạo.
Mang theo bừa bãi.
Luật sư An không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Thế mà lại theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Không biết vì sao.
Trong phút chốc mới vừa rồi.
Luật sư An giống như có cảm giác mơ về lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Câu hiện thân ở đồn cảnh sát giơ tay xé phân thân Giải Trĩ.
Quá giống.
Thật sự quá giống!
Thấy luật sư lùi lại.
Châu Trạch lại hết sức tập trung tiếp tục cắn Mộc Thừa Ân.
Phùng Tứ không hề tỏ vẻ, anh không phải là công nhân của Châu Trạch, tự nhiên không lấy ích lợi của Châu Trạch làm tín niệm tiêu chuẩn cao nhất, Châu Trạch đã không dừng tay, anh chắc chắn sẽ không nói thêm điều gì.
Luật sư An bị sợ bể mật, không dám đi lên nữa.
Oanh Oanh lại cho dù Châu Trạch làm cái gì.
Cô đều sẽ đáp ứng vô điều kiện.
Hứa Thanh Lãng lại hơi tò mò.
Mộc Thừa Ân này.
Ăn ngon như vậy sao?
Thân thể Mộc Thừa Ân đang không ngừng khô quắt lại.
Linh hồn và thân thể nhanh chóng uể oải.
Không.
Là bị rút nước!
Trong mắt ông ta đã sớm không còn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như lúc trước.
Chỉ có hoảng sợ và thống khổ.
Cùng với khẩn cầu khắc sâu nhất!
Nhưng mà.
Người đàn ông vẫn cắn mình này.
Vốn không hề ngẩng đầu lên nhìn ông.
Cuối cùng.
Một luồng khói nhẹ tản mát ra từ trên người Mộc Thừa Ân.
Linh hồn tiêu vong!
Theo sau đó.
Thân thể Mộc Thừa Ân cũng hóa thành một khối thây khô.
Châu Trạch thả lỏng răng nanh.
Cả người Mộc Thừa Ân té lăn quay trên đất.
Kể cả trận pháp lúc trước Hứa Thanh Lãng bố trí ra đều đã không còn hiệu quả.
Không chỉ bởi vì Mộc Thừa Ân đã chết.
Càng bởi vì Mộc Thừa Ân lúc này.
Đã không còn là cương thi.
Châu Trạch nửa quỳ trên đất.
Hai tay chống mặt đất.
Thở hổn hển từng ngụm.
Chỗ hai răng nanh và hàm dưới.
Mang theo máu tươi màu đen.
Không hề cảm thấy dơ bẩn.
Thậm chí còn theo bản năng lè lưỡi.
Liếm máu tươi trên môi và răng nanh vào.
Làm thưởng thức lưu luyến cuối cùng.
Mà khí tức trên thân Châu Trạch.
Vào lúc này chậm rãi lộ ra.
Tai họa.
Nguyền rủa.
Âm trầm.
Oán độc.
Đây là hơi thở cương thi thuần túy nhất.
Ma cảm giác này.
Sau khi bản thân Châu Trạch có thể nắm trong tay tiến vào và rời khỏi trạng thái cương thi đã dần dần bị thu lại.
Nhưng hiện giờ.
Lại một lần nữa bị phát tán ra.
Châu Trạch chậm rãi quay đầu lại.
Nhìn về phía mọi người bên cạnh.
Đôi mắt màu đỏ tươi kia mang theo áp bách cực kỳ khủng bố, kể cả Phùng Tứ vào lúc này đều không giữ được tâm thần.
Cuối cùng.
Ánh mắt của Châu Trạch rơi vào trên người Oanh Oanh.
Mang theo tham lam và khao khát không hề che giấu.
Sắc mặt luật sư An nhất thời thay đổi
Hứa Thanh Lãng cũng chợt ngẩng đầu lên.
Không tốt.
Ông chủ không khống chế được bản thân!
Oanh Oanh lại vẫn nhìn ông chủ nhà mình.
Thấy ánh mắt ông chủ nhà mình dừng ở trên người mình.
Oanh Oanh lại không hề sợ hãi.
Ngược lại lập tức tiến lên trước.
Ngồi quỳ xuống trước mặt ông chủ nhà mình.
Hai tay khoác lên vai ông chủ, thậm chí còn chủ động dùng ngón tay ngọc xanh thẳm vuốt ve răng nanh dữ tợn trên khóe miệng Châu Trạch.
Thật mừng rỡ nói:
- Ông chủ.
- Anh chưa ăn no sao?
- Vậy ăn cả tôi đi.
Một tay Châu Trạch túm lấy cổ Oanh Oanh.
Đồng thời há mồm định cắn lên!
Oanh Oanh ngậm miệng, nhắm hai mắt lại, trên biểu cảm không hề có một chút sợ hãi, chỉ có vẻ thản nhiên.
Vẻ thản nhiên này không mang theo chút tạp chất, cũng không có tâm tư khác, đối với bất cứ yêu cầu gì của ông chủ nhà mình, từ trước đến nay Oanh Oanh đều phục tùng vô điều kiện, không hề khấu trừ cái gì.
Tất cả sự tình phát triển cho đến bây giờ, tốc độ cực nhanh, khiến cho những người khác ở đây đều hơi bất ngờ, cho dù là Hứa Thanh Lãng và luật sư An trong hiệu sách cũng đều không kịp làm ra phản ứng gì.
Oanh Oanh thật sự quá chủ động, vốn không cho bọn họ thời gian suy xét.
Răng nanh.
Dừng lại bên cổ trắng nõn của Oanh Oanh.
Chính là ở vị trí bên cạnh.
Nhẹ nhàng mà cọ xát một chút.
Kể cả da đều không bị phá rách.
Đôi mắt màu đỏ tươi của Châu Trạch.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mặt.
Chóp mũi còn mang theo mùi thơm cơ thể trên người cô.
- Ông chủ, lúc trước tôi đã thiết kế xong giường trúc rồi, lỡ như sau này anh muốn đốt tôi, không tìm thấy cây trúc thì làm sao chứ.
- Ông chủ, số lượng căn phòng của tôi sẽ lập tức vượt qua Hứa nương nương rồi, hơn nữa của tôi cũng đều là biệt thự lớn nha!
- Ông chủ, nếu như anh còn chưa ăn no, vậy ăn tôi đi!
- Xin lỗi, ông chủ, phía dưới người ta là băng.
- Ông chủ, a a a!
Những âm thanh này.
Những hình ảnh này.
Bắt đầu không ngừng hiện lên và quanh quẩn trong đầu Châu Trạch.
Cứng rắn dừng động tác tiếp theo của Châu Trạch.
Châu Trạch đẩy Oanh Oanh bị mình giữ lấy ra.
Rồi sau đó hai tay ôm chặt lấy đầu mình.
Phát ra từng tiếng gầm giận dữ.
- Ông chủ?
Oanh Oanh hơi gấp gáp, cô có thể nhìn ra được hiện giờ ông chủ nhà mình rất thống khổ.
Lúc này Hứa Thanh Lãng mới phản ứng kịp, ngay lập tức tiến lên, giơ tay túm chặt lấy Oanh Oanh, nhắc nhở:
- Anh ấy đang thử khống chế bản thân, không thể lại kích thích anh ấy.
Nói xong, trong tay trái của Hứa Thanh Lãng xuất hiện một tờ bùa, đồng tiền kiếm cũng lộ ra, đây là chuẩn bị lỡ như sự tình có biến, trực tiếp chế trụ Châu Trạch.
Tuy rằng.
Anh cũng không rõ ràng đạo pháp của bản thân có thể chế trụ được Châu Trạch hay không.
Nhưng anh càng rõ ràng.
Lúc này Châu Trạch đang bị rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ.
Lỡ như thật sự kêu Châu Trạch ăn Oanh Oanh.
Chờ sau khi Châu Trạch tỉnh lại, sẽ là thống khổ và hối hận cỡ nào.
Cho dù xuất phát từ góc độ bạn bè hay góc độ công nhân hiệu sách, Hứa Thanh Lãng đều không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đứng ra ngăn cản.
Tay trái của luật sư An lộ ra xương trắng, nhưng anh không dám dùng năng lực ảo cảnh mà mình am hiểu nhất đi làm gì ông chủ nhà mình, anh sợ hoàn toàn có tác dụng ngược.
Lỡ như thật sự kích thích ông chủ đến xù lông.
Khả năng không chỉ Oanh Oanh, kể cả tất cả mọi người ở đây đều gặp nguy hiểm.
Tuy rằng mới vừa rồi Phùng Tứ Nhi đã lấy roi da đánh gục đầu cương thi Mộc Thừa Ân kia.
Nhưng luật sư An cũng không thừa nhận cậu ta có thể giống như nhìn trái bầu vẽ gáo mà cực kỳ thoải mái chế trụ ông chủ nhà mình.
Chỉ có Phùng Tứ Nhi, là người lạnh nhạt nhất trong mọi người đứng ở đó, giống như một người ngoài cuộc.
- A!
- A!
- A!
Châu Trạch quỳ trên mặt đất.
Ngẩng đầu lên.
Hai tay siết chặt.
Càng không ngừng đấm xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận