Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1273: Gia gia giáng xuống (1)

Tiểu Hầu Tử kêu kêu nữ yêu hầu này hai tiếng thì không kêu nữa, hai cái móng vuốt che kín đôi mắt của mình.
Ghét thì ghét.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng cô ta hiện tại thảm như vậy.
Tiểu Hầu Tử thật sự có chút không đành lòng.
Cũng đúng, con khỉ này coi như là kiểu mẫu của giang sơn dễ đổi bản tính khó dời rồi, ban đầu lúc tu luyện ở trong núi làm người tốt mấy đời, rồi lại bị lấy oán trả ân, sau đó thật vất vả mới nghĩ tới chuyện buông thả bản thân trả thù một lần thì lại đụng phải ông chủ Châu.
Thế nhưng sau này, lúc Châu Trạch liều mạng với Thanh Y nương nương, khi kết thúc té từ trên tòa nhà cao xuống, vẫn là nó cứu anh.
- Này, cô gái này cũng thật thê thảm rồi, cái đầu này cũng đã bị phá...
Lão đạo híp mắt một cái, hiểu rõ, đây nhất định không phải là người bình thường.
- Anh có thể lên xem thử một chút, rất thú vị.
Châu Trạch chỉ chỉ cầu thang nói với Hứa Thanh Lãng.
- Được.
Một mình Hứa Thanh Lãng đi lên cầu thang.
Lòng hiếu kì của lão đạo cũng không mạnh, ôm Hầu Tử ngồi xuống ở ghế sô pha bên cạnh.
Tiểu Hầu Tử từ nhảy ra khỏi ngực của lão đạo, đi tới bên cạnh nữ yêu hầu, đưa móng vuốt ra sờ sờ ở trên người đối phương một cái, sau đó gãi đầu một cái.
- Yên tâm đi, chớ có nhiều chuyện.
Lão đạo là người nhạy bén, đám người mình vừa vào cửa đã nhìn thấy người này đầu bị thủng nằm ở nơi này, không cần phải nói, nhất định là ông chủ gây ra, ông chủ cũng đã để mặc cho cô ta nằm ở đây mà không giải quyết gì, còn có thể nghĩ là người tốt với phe mình sao?
Bất kể như thế nào, đã biết là cái mông này, nhất định là ngồi ở phe của ông chủ.
Tiểu Hầu Tử nhíu mày một cái.
Ngược lại không kêu la nữa, lần nữa trở lại bên cạnh lão đạo.
- Ông chủ, rốt cuộc thì đây là thứ gì vậy?
- Hầu Tử.
- Ồ, yêu hầu?
- Ừm.
- Chậc chậc.
Lão đạo chép chép miệng, đưa tay cầm lấy ly hồng trà đã uống được một nửa trên bàn, lúc ông chuẩn bị uống một hớp nước trà thấm giọng, lại bị Châu Trạch duỗi tay bắt được cổ tay.
- Trà nguội rồi.
- Không có chuyện gì, đúng lúc tôi có hơi nóng.
- Uống đi, ông lập tức được mát mẻ vĩnh viễn luôn đấy.
Lão đạo nghe vậy, bàn tay cầm ly trà run lên, vội vàng để xuống.
Châu Trạch nhận lấy ly trà, uống hai ngụm.
Lão đạo ở bên cạnh nuốt nước miếng một cái.
- Lão đạo à, sau này trà của tôi ông đừng đụng vào, sau này khi tôi uống trà có thể sẽ thả thêm chút độc.
- ... - Lão đạo.
Vì không để cho nhân viên uống trộm trà của mình, ông chủ anh phải dùng tới chiêu ác như vậy sao?
Mười lăm phút sau, Hứa Thanh Lãng từ trên lầu đi xuống.
- Như thế nào rồi? - Châu Trạch hỏi.
Anh biết rõ lão Hứa thích những thứ như trận pháp này.
- Khiến người ta thán phục.
Hứa Thanh Lãng có vẻ có chút chưa thỏa mãn,
- Cái tẩu hút thuốc kia, mới là thiết kế khiến cho người ta thán phục nhất.
- Thích thì chờ lát nữa mang về cho anh từ từ nghiên cứu.
- Có thích hợp không?
- Thích hợp.
- Có tiện không?
- Tiện.
- Được.
- Cơm chín rồi, tôi bưng ra đây.
Hầu Lượng Lượng bưng thức ăn ra ngoài, sắp xếp ở trên bàn ăn nhỏ.
Chờ sau khi đám người Châu Trạch đi sang ngồi xuống, lúc này Hầu Lượng Lượng mới lặng lẽ đi tới, vác Đan Đan cùng với nữ nhân viên tiệm đang hôn mê lên, sắp xếp hai người ở trên hai cái ghế phía sau quầy, trước đó, không phải là anh ta không quan tâm, mà là phải đợi xác nhận thái độ của ông chủ Châu xong xuôi, sau đó mới dám làm những chuyện này.
Ông chủ Châu cầm đũa lên, chỉ chỉ mấy món ăn ở trước mặt, nói với lão Hứa:
- Đến, nếm thử một chút đi, xem thử có gì thiếu sót không, cho chút ý kiến.
Hứa Thanh Lãng cười một tiếng, nói:
- Tôi còn cố ý mang theo chút nước tương, còn tưởng rằng có thể nếm thử một chút.
- Có chút tình huống ngoài ý muốn.
Lúc nói ra lời này, Châu Trạch còn cố ý nhìn lão đạo – người đang ăn như hổ đói – một cái.
Hầu Lượng Lượng đi tới sau lưng Châu Trạch, cung kính đứng ở đằng kia, giống như là một người quản gia.
Chẳng qua là.
Thời gian ăn cơm yên bình cũng không kéo dài bao lâu.
Hầu Lượng Lượng bỗng nhiên nhíu mày một cái, đặt bàn tay vào trong ngực, lấy ra một đồng tiền, đồng tiền này đang phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Châu Trạch có cảm ứng, buông đũa xuống, nhìn lại.
Hầu Lượng Lượng có chút lúng túng đưa tay chỉ đồng tiền này, nói:
- Gia gia gọi, hẳn là gia gia cảm ứng được lá cây thuốc lá mà người coi trọng nhất đã không còn nữa, cho nên lập tức liên lạc với chúng tôi.
Châu Trạch cẩn thận nhìn kỹ đồng tiền này một cái, trận này, không nói thứ khác, chỉ riêng phương thức truyền tin huyền học muôn hình vạn trạng như thế này đã tăng thêm quá nhiều hiểu biết rồi.
- Vậy anh nhận đi chứ.
- Chuyện này… - Hầu Lượng Lượng có chút hơi khó khăn cười một tiếng.
- Cái này, thế nhưng thật ra là dùng bằng cách ám vào người, để cho gia gia ám vào, lúc trước khi liên lạc với gia gia, đều là Đan Đan làm chuyện này, gia gia sẽ ám vào trên người Đan Đan, tôi sẽ trao đổi với gia gia.
Châu Trạch chỉ chỉ nữ yêu hầu nằm ở phía sau quầy:
- Lúc này, đoán chừng cô ta không được đi?
- Ừm.
Cùng đã thành bộ dạng này, còn giữ lại được chút sức sống đã rất không dễ dàng rồi, nếu lại bị ám vào người mà nói, có lẽ cơ thể sẽ thực sự chịu không nổi.
- Vậy thì ám lên trên người của anh đi, tôi tới trò chuyện với gia gia của anh một chút.
Hầu Lượng Lượng có chút tủi thân, nói:
- Tính khí của gia gia rất không tốt.
Gia gia thế nhưng là một con khỉ già nóng nảy…
Điều mà Hầu Lượng Lượng lo lắng chính là, với cái tính cách nóng nảy này của gia gia, lỡ như nói ra gì đó khiến người đàn ông kinh khủng ở trước mắt này tức giận, dù sao gia gia cũng đang cách thiên sơn vạn thủy mà gọi điện thoại, nhưng anh ta lại đang ở ngay bên cạnh người đàn ông này nha.
Gia gia mắng dễ chịu rồi, chửi đến thoải mái rồi.
Phủi mông một cái, lại đi rồi.
Còn anh ta thì sao?
Chờ toàn bị bóp chết sao?
Anh ta chết đi.
Đối với gia gia mà nói, chẳng qua chỉ là lại nuôi lại một con khỉ mà thôi, nói không chừng, lần sau gia gia sẽ đổi thành nuôi heo.
- Bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó đi, không phải là tôi đang thương lượng với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận