Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1635: Trải nghiệm trò chơi (1)

Nhưng rốt cuộc vẫn có một ít người, luôn có một số thời điểm, vẫn luôn không tuân theo số đông như vậy.
Tỷ như lão Đới ở trước mặt.
Anh ta vừa mới giết “người nhà” của mình, được rồi, những người bóng màu đen kia, tạm gọi là người nhà của anh ta đi.
Thứ anh ta mong cầu, chẳng qua chỉ là một phần một phần đầu danh trạng, cũng có thể nói là, cầu mong một nấc thang để tấn thăng.
Tổ tiên của bọn họ, là nô bộc quỳ sát ở bên dưới Vương tọa bạch cốt ở U Minh Chi Hải, có lẽ chỉ do Doanh câu cảm thấy tay chân siêng năng, có thể giúp anh ấy thu dọn mấy thứ như mảnh xương vụn lặt vặt một chút, nên cứ tạm để lại.
Chắc chắn vị tổ tiên đó thân phận không rõ ràng, cấp độ sinh mệnh cũng sẽ không quá cao, nếu không đã sớm bị Doanh câu dùng làm một phần đệm cho Vương tọa bạch cốt rồi, máu tươi của bọn họ cũng sẽ được dùng để chưng cất rượu.
Nhưng mặc dù như vậy, vị nô bộc đó, vào thời đại đó, cũng là một kẻ dưới một người trên vạn người rồi.
Những hoạn quan hầu cận trong cung đình cổ đại kia, trên danh nghĩa đều là gia nô của thiên tử, ở trong cũng đình đó cũng là kiểu khúm núm nịnh bợ, nhưng một khi được thả ra ngoài, đó cũng là chư hầu uy phong khắp một vùng đi.
Có lẽ, ở trong mắt của lão Đới, tổ tiên năm đó, là một người có địa vị cao quý.
Tương tự vậy, có lẽ thứ mà luật sư An theo đuổi, chính là địa vị của tổ tiên lão Đới năm đó đi.
Nhưng từ sau khi Doanh câu ngã xuống, tổ tiên của mình lại che giấu Vương tọa bạch cốt, bạn nói xem người đó có thật sự có ý định làm phản đánh cắp cho bản thân, hay là thay mặt Doanh câu bảo quản phòng ngừa Vương tọa mà Doanh câu coi trọng nhất luân lạc vào trong bàn tay bẩn thỉu của kẻ khác, thật ra thì đều không thể khẳng định được, dù sao thì thời đại cũng đã quá xa rồi.
Nhưng bây giờ, đời sau của vị đó, cũng chính là bộ tộc của lão Đới, vì sinh tồn, vì sinh sôi, một đời lại một đời, biến bản thân thành dáng vẻ như thế này.
Nói là yêu thì không phải là yêu, gọi là người cũng không phải là người, kêu là quỷ cũng không phải là quỷ, đây là một loại kéo dài, lại càng giống như một loại giày vò hơn đi.
Cơ hội thay đổi, có lẽ chính là ở chỗ này đi.
Nhưng bất luận có nhiều lý do hơn nữa, hoặc cao thượng hoặc thấp kém.
Ông chủ Châu sẽ không bởi vì chuyện lão Đới trực tiếp giết chết cả nhà của mình mà lại cảm thấy đối phương tàn nhẫn rồi kiêng kỵ.
Bởi vì cho dù là đến bây giờ.
Châu Trạch cũng không thật sự tin tưởng anh ta.
Thay vì tin tưởng một người xa lạ mới quen không được mấy ngày.
Châu Trạch vẫn tin tưởng vào túi khoai tây đang nằm trong balo lệch vai của chính mình hơn.
Đây là một tình tiết rất chất phác, giống như những lão nông dân thật thà nhìn không hiểu hướng gió trong thị trường chứng khoán đầy sóng gió, nhưng họ biết rõ, chỉ cần trong kho lúa nhà mình vẫn còn đầy lương thực, cuộc sống này, mới xem như thực sự thực tế.
- Ông chủ, mời tới bên này.
Lão Đới lau nước mắt, dẫn Châu Trạch tiếp tục tiến về phía trước.
Lối vào cổng núi có một cái hàng rào, bên trên là đền thờ, hai bên có bia đá.
Trên bia đá ở hai bên trái phải đều là một bức họa tương đối giống nhau, người trong bức họa quỳ rạp người, bức họa rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.
Bạn có thể lý giải thành, đây là lời cảnh cáo của tổ tiên ban đầu của bộ tộc này dành cho thế hệ sau của mình, rằng phải nhớ ký thân phận nô bộc của bản thân, trung thành với chủ nhân.
Lão Đới dừng bước lại, tỏ ý Châu Trạch cũng dừng bước lại.
Quay đầu lại nói:
- Ông chủ, phía trước có một trận pháp, cửa sinh ở vị trí Chấn, bây giờ chúng ta đang đi theo hướng đông, cũng chính vị trí đông bắc.
- Trận pháp?
- Đúng thế. – Đôi con người màu xanh bé như hai hạt đậu của lão Đới chuyển động, tiếp tục nói:
- Lúc tôi đi vào, bọn họ cũng đã cảm ứng được tôi rồi, bởi vì phương thức sinh sôi có tính đặc thù của bộ tộc chúng tôi đây, cảm ứng lẫn nhau, có như thế nào cũng không thể xóa bỏ được.
- Căn cứ vào sắp xếp trước đó của chúng tôi, trận pháp ở đây, là muốn chôn vùi ngài tại đây, sau đó tiếp tục mở những trận pháp còn lại, tiến hành mấy tầng áp chế vây nhốt.
- Sắp xếp?
- Đúng vậy, dựa theo sắp xếp, những người nhà kia của tôi – những người đã tới lúc trước – họ sẽ đi tới để cho tôi giết chết họ, cũng vì để cố tình lấy được lòng tin của ngài, khiến cho ngài buông lỏng cảnh giác mà tin tưởng tôi.
Hai tay lão Đới dang rộng ra, tung người nhảy vào trong một ngưỡng cửa, từng sợi xích màu đen bị lão Đới dẫn dắt ra, xem bản thân như cục đá mà ném vài, ném đá dò đường, trực tiếp kích phát trận pháp.
Mà lúc này, Châu Trạch vẫn ở bên ngoài trận pháp.
Sau khi trận pháp khởi động, từng tầng từng tầng màn tối ép xuống, mỗi một tầng đều là trọng lúc gấp đôi chồng chất lên.
Giống như là việc một tờ giấy trắng, sau khi gấp đôi được hai mươi lăm lần, lúc đó, có thể nó còn cao hơn núi Nga Mi đi, chỉ cần phần trọng lực này có thể xếp chồng từng tầng từng tầng một, thân thể có cường hãn hơn nữa cũng chỉ có thể bị nghiền thành tro bụi.
(*1 thí nghiệm, nếu một tờ giấy có thể gấp đôi được 27 lần, thì độ dày của nó lúc đó có thể sẽ cao hơn cả đỉnh Everest)
Lão Đới ở bên trong đó có vẻ rất thống khổ, mặt của anh ta từ vẻ trường tròn lại bị đè ép đến bắt đầu trở nên bằng phẳng, tựa như một dùng tay ra sức vắt một miếng bọt biển vậy, thậm chí bạn còn có thể nhìn thấy nó bị vắt cho ra nước.
Ánh mắt của Châu Trạch nhìn về phía hàng rào ở hướng đông bắc.
Đưa tay.
Móng tay mọc dài ra.
Trầm giọng nói:
- Báo chí.
Sát khí từ đầu ngón tay lưu động ra ngoài, hóa thành lực trùng kích mạnh mẽ trực tiếp xông về phía bên kia.
- Ông!
Chính ở vị trí kia, bóng dáng của một người cũng mang mặt nạ bị đánh ra.
Dường như anh ta quá chú tâm và hoàn toàn chìm đắm trong việc khống chế trận pháp, nên không hề có chuẩn bị gì với đòn tấn công trực tiếp Châu Trạch.
Sát khí xuyên qua thân thể của anh ta, điên cuồng cắn nuốt bản thể của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận