Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1562: Miếu trống không (1)

Châu Trạch nằm xuống giường, Oanh Oanh nằm nghiêng ở bên cạnh anh.
Tuy nói tối hôm qua vừa mới trải qua trận sóng gió kia, nhưng nói thật, ngày hôm sau, sau khi mặt trời mọc, người không chết, nên sống như thế nào thì vẫn phải sống như thế.
Trên dưới tiệm sách trải qua mưa gió cũng nhiều, đương nhiên cũng có thể nhìn thoáng được.
Về phần nói cái loại đồ chơi như “chấn thương tâm lý” gì đó, đối với người trong tiệm sách này mà nói, chính là chuyện cười đó.
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Anh hy vọng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Bởi vì đợi sau khi thức dậy, anh còn phải sắp xếp chuyện tang lễ cho mấy người Nguyệt Nha và Trịnh Cường.
Chẳng qua là.
Đây nhất định là một loại hy vọng xa vời rồi.
...
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Lúc nghe được tiếng động của giọt nước.
Châu Trạch lập tức thở dài.
Vào thời điểm không muốn nằm mơ nhất, lại nằm mơ, lại nằm mơ, loại cảm giác này, cực kì khiến cho người ta bất đắc dĩ.
Giống như kiểu bạn vừa chịu đựng thức nguyên một đêm, lúc đang kiệt sức thì lại nghe được một câu “quan nhân em muốn” vậy.
Châu Trạch phát hiện bản thân đang đứng ở trên mặt nước, nước này, rất trong suốt, chỉ là bởi vì quá trong suốt rồi, cho nên Châu Trạch mới hiểu là, lúc này mình không phải là bị Doanh câu kéo đi nói chuyện phiếm.
Nước của U Minh Chi Hải, chưa nói tới đục ngầu, nhưng “nguyên liệu nhân bánh” ở bên trong quá nhiều, nhìn từ xa không thể nào trong suốt như vậy được.
Ở trên mỗi một bước đi, dưới chân đều sẽ tạo ra những gợn sóng lăn tăn, cộng thêm cách bố trí hơi trống trải hơi có vẻ mờ tối ở chung quanh, thật ra thì coi như khá có tính nghệ thuật.
Chẳng qua là, điều mà hiện tại Châu Trạch muốn, chỉ là nghỉ ngơi một cách đơn thuần mà thôi.
Mơ, thế nhưng thật ra là một loại môi giới rất đặc thù, cho dù là nền khoa học hiện đại với trình độ phát triển cao như hiện nay, thật ra thì các nhà khoa học cũng không thể nào thực sự hiểu được và đưa ra lời giải thích với “khu vực mở rộng” thần bí nhất trong đại não loài người này.
Mà đối với Châu Trạch mà nói, ít nhất là trong đời này tới nay, rất khi anh nằm mơ, một khi nằm mơ, thì tuyệt đối không đơn giản là một giấc mơ bình thường như vậy.
- Đinh đông… đinh đông… đinh đông…
Tiếng gõ bắt đầu vang lên.
Từ đằng sau lưng anh.
Châu Trạch từ từ xoay người, nhìn lại sau lưng mình, phía sau, không có thứ gì cả.
- Đinh đông… đinh đông… đinh đông…
Nhưng mà, tiếng gõ, vẫn còn tiếp tục.
Sau khi cẩn thận phân biệt, Châu Trạch đưa ánh mắt nhìn xuống dưới.
Ở bên dưới mặt nước, có một bao kiếm, đang chậm rãi đâm vào mặt nước.
- Đinh đông… đinh đông… đinh đông…
Vỏ kiếm không có chút phong cách cổ xưa nào, thật ra thì lại rất xa hoa, bên trên nạm không ít bảo thạch.
Châu Trạch đứng ở vị trí mà bao kiếm đang gõ, tiếp tục cúi đầu, nhìn xuống.
Nếu như lúc này khung cảnh được dựng lên ở một góc 90o.
Giống như là hai mặt của một tấm kính.
Một mặt là phần đáy của bao kiếm.
Một đầu là đế giày của Châu Trạch.
Châu Trạch cực kì muốn nhìn xuyên qua mặt nước xem thử rốt cuộc là ai đang cầm bao kiếm, nhưng anh không nhìn thấy, phảng phất như thể bao kiếm này chỉ đơn thuần là tự mình hành động mà thôi.
- Đinh đông... Đinh đông... Đinh đông...
...
Mở mắt mở.
Khi tỉnh lại.
Ngồi đợi một lúc thật lâu.
Khi xuống lầu đi tắm, dường như trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng “Đinh đinh đong đinh đinh đong”, cả người cũng lộ ra vẻ rất không có tinh thần.
Đã là tám giờ tối.
Lúc Châu Trạch thay xong một thân quần áo ngủ đi ra ngoài.
Oanh Oanh đang chuẩn bị bữa tối ở trong phòng bếp.
Dường như bởi vì hiệu quả thần kì của máu Châu Trạch, hoặc giả là tình trạng kiệt sức đã khôi phục được một chút, cho nên Oanh Oanh hiện tại, nhìn qua thì tinh thần cũng không tệ lắm.
Vào lúc này, người có thể ngồi xuống dùng cơm cũng không nhiều lắm, rốt cuộc, cũng chỉ có ba người Châu Trạch, luật sư An cùng với lão Trương ngồi chung một bàn mà thôi.
Cô bé con kia đã được luật sư An đưa về nhà cha mẹ nuôi của cô nhóc rồi, dạo này bận rộn như vậy, chắc chắn là anh ta không có thời gian mang cô nhóc tới Macao đánh bạc rồi.
Sau khi ăn xong.
Châu Trạch đi tới viện bảo tàng tượng sách ở đằng sau.
Bên trong.
Deadpool cùng cô gái da đen đều đang ngồi xổm ở trong đồng ruộng chăm sóc hoa màu.
Tối hôm qua, trong tiệm sách xảy ra chuyện, bọn họ không xuất hiện, chuyện này cũng có thể hiểu được, nếu như chuyện ngoài ý muốn thông thường, nhất định là Deadpool có thể cảm ứng được, nhưng tối hôm qua, Hạn Bạt gần như là đã ngăn cách mọi cảm ứng, coi như là Hứa Thanh Lãng đang an vị ở trên lầu của tiệm sách, nếu không phải là cậu ta có sự truy cầu cao đối với chất lượng cuộc sống, có lẽ cũng không biết gì với tất cả những chuyện phát sinh ở dưới lầu đi.
Nhìn thấy Châu Trạch tới.
Deadpool sửng sốt một phen.
Lập tức quỳ xuống ở trước mặt của Châu Trạch trước, cô gái da đen thì quỳ xuống ở bên cạnh anh ấy.
Hai người đang cực kì lo lắng Châu Trạch sẽ nghĩ là bọn họ cố ý bàng quan.
- Đứng lên đi, không có chuyện gì.
Châu Trạch khoát khoát tay, đưa tay hái một trái dưa leo từ trên gốc cây dây leo ở bên cạnh, cắn một cái, sau đó tự nhiên đi tới chỗ cái hồ ở bên cạnh.
Ở chỗ sâu hơn, là bụi thực vật đặc thù cung cấp đậu phộng cho Doanh câu kia, phân bón xuống vẫn còn chưa được bao lâu, hiện tại vẫn còn chưa thấy được hiệu quả thực sự, đối với chuyện này, ngược lại Châu Trạch cũng không quá gấp.
Nóng vội không thể ăn được đậu hũ nóng, thứ này, tự nhiên phải từ từ nuôi dưỡng.
Một khi đã nuôi ra được, sau này cũng không cần lại đi tìm sâm núi lâu năm khắp thế giới nữa rồi, làm một người chăn nuôi đơn thuần thì thoải mái hơn rất nhiều so với việc đi khắp thế giới đánh quái thăng cấp nha.
Trong hồ nước, hoa sen nở rộ.
Châu Trạch ngồi xổm xuống ở bên cạnh hồ nước, vừa quan sát ở bên dưới vừa gặm dưa leo.
- Ùng ục ùng ục ùng ục...
Trong hồ nước, sủi bọt khí.
Một cái mai rùa hiện ra, mặt người mai rùa, nếu già hơn một chút, có thể trực tiếp đi diễn «Dragon ball» phiên bản người thật rồi.
- Ông chủ, đây là tôi để cho anh ta tới trông chừng gốc ngó sen kia. – Cô gái da đen ở bên cạnh giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận