Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1233: Tôi muốn trở thành biển (1)

- Ồ?
- Tôi đã cố ý hỏi vị lão gia gia kia, vị lão gia gia kia cũng có thể nghe được lời tôi nói, từ khi sòng bạc này mở ra cho tới này, ngoại trừ bà bà ra, đây là người thứ hai có thể ở bên ngoài nghe được giọng nói của tôi.
- Tôi hỏi lão gia gia, tại sao không thắng?
- Bởi vì những người khác ở trong thôn này, đều muốn thắng bà bà, là cái kiểu giống như rất muốn rất muốn thắng đấy.
- Lão gia gia nói, thắng người ta, cầm đồ đặt cược, người ta lại cố ý thua, bất kể ông ấy thắng thật hay giả vờ thắng, đều coi như là đang mắc nợ người ta, nợ thứ như nhân tình này, không phải là chuyện gì tốt.
- Sau đó?
- Lão gia gia lại nói, thế nhưng thua, trực tiếp cướp đi, loại chuyện này thì không sao cả, tôi không phải là thắng người ta, tôi là cướp của người ta, bất kể người ta có tình nguyện hay không, tôi vẫn cướp của người ta, vậy thì trong lòng sẽ thanh thản hơn.
- Thật giống như, có vẻ rất có đạo lý.
- Tôi hỏi lão gia gia, ở đâu có thể nhìn thấy biển.
- Ông ta trả lời như thế nào?
- Ông ta nói, chờ người bảo đảm của ông ấy đến, tôi đi tìm anh ta, là có thể nhìn thấy biển rồi.
Nói xong.
Thiếu niên áo tơi rất chờ mong mà nhìn Châu Trạch.
Lặp lại:
- Tôi muốn xem biển.
- Cho cậu xem biển thì có ích lợi gì? - Châu Trạch hỏi.
- Hồ tụ về sông, sông chảy về biển!
Châu Trạch cúi người xuống.
Cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt của thiếu niên áo tơi này.
Nói:
- Nếu như tôi cho cậu xem biển, cậu sẽ đi theo tôi chứ?
Theo bản năng.
Châu Trạch đột nhiên cảm giác được.
Dường như đây mới là nguyên nhân mà vị Phủ Quân đại nhân không biết là đời thứ bao nhiêu kia viết tên anh thành người bảo đảm.
Vị Phủ Quân này.
Thật đặt biệt.
Tự mình cướp đồ còn không tính là gì đi.
Còn để lại tên của anh.
Làm cho anh cũng nhân tiện ghé tới nhặt được một nhúm len!
Trượng nghĩa!
Trượng nghĩa đến mức ông chủ Châu cũng muốn học theo đám người luật sư An kêu lên một tiếng:
Ca ngợi Thái Sơn!
Nếu như Hồ tinh này có thể đi theo anh.
Đến lúc gặp phải loại người như Khánh.
Chiếc nhẫn thanh đồng tiếp đãi.
Hồ tinh này cũng tiếp đãi.
Kết giới kép.
Tuyệt đối có thể trực tiếp chỉnh chết bạn ở bên trong kết giới, để xem thử bạn còn có thể truyền tin tức ra ngoài được hay không!
Vừa nghĩ đến đây.
Châu Trạch đã đưa ra quyết định.
Anh đứng thẳng người.
Đưa tay.
Gõ mấy cái ở trên ngực trái của mình.
- Cốc cốc cốc…
- Này, đừng vội ngủ, đi ra gặp fan boy của anh này.
...
- Hừm...
Trong giọng nói, mang theo sự bất mãn và không kiên nhẫn rất rõ ràng.
Ngay từ đầu Châu Trạch cũng không biết được rốt cuộc lửa giận bỗng nhiên xuất hiện này của Thiết hàm hàm xuất phát từ đâu, nhưng rất nhanh đã hiểu được.
Rượu không uống được, không được uống đến đã ghiền, hơn nữa, ngay cả thứ vốn là đồ nhắm rượu ngon lành ở ngay trước mặt, còn chưa chờ ăn được nữa, thì đã tự nổ trước rồi.
Chờ tới lúc Thiết hàm hàm vừa mới đi ra ngoài thì lại là một trận vô dụng, nhẫn nhịn nhìn người bạn nhỏ đang chơi trò gia đình ở trước mặt mình, thì anh đã không mò được gì nữa rồi.
Dưới tiền đề này, Thiết hàm hàm còn có tâm tình tốt như vậy là chuyện không thể nào.
- Này, lúc này đừng buồn bực nữa, dạo này thật vất vả mới có đồ tốt có thể thu phục được, ra chút sức đi.
Đối với ông chủ Châu – người vẫn luôn nghèo thẳng một đường mà nói, nhặt đồ từ bên ngoài mang vào trong nhà, gần như đã thành một loại bản năng của anh rồi.
Bạn có thể nói đây là một loại sở thích nghiện sưu tầm, một thói quen sinh hoạt được hình thành từ cuộc sống tuổi thơ.
Thật ra thì, trong thực tế, cũng có không ít người có loại sở thích nghiện sưu tầm như thế này, cần cần cù cù giống như một con sóc vậy, không ngừng góp nhặt quả hạch ất giấu vào trong hốc cây của mình, thỉnh thoảng trong lúc lắng lại, nhìn quả hạch chất đống trong hốc cây của mình một chút, trên mặt là có thể lộ nụ cười hạnh phúc và đầy thỏa mãn.
Chẳng qua là sở thích này của ông chủ Châu thì nghiêm trọng hơn một chút mà thôi, dù sao, coi như ông chủ, anh lại vẫn luôn sống trong một hoàn cảnh mà toàn bộ nhân viên đều có tiền hơn mình.
Tương đương với việc mỗi ngày giá trị quan đều phải chịu kích thích từ đồng tiền đấy.
Phía bên Thiết hàm hàm còn chưa có động tĩnh, cũng không biết được là mệt mỏi hay đang cảm thấy phiền, có lẽ, căn bản là còn có một chút ý coi thưởng Hồ tinh này đi.
Gần đây ăn uống này nọ không ít, tuy nói ngay cả Châu Trạch cũng không biết rốt cuộc là Thiết hàm hàm đã khôi phục được bao nhiêu so với trước kia, nhưng có một điểm có thể xác định được, hẳn là béo hơn so với ban đầu một chút.
Không còn là thời điểm chán nản nhất nữa, ánh mắt và một ít tính xấu, cũng từ từ trỗi dậy rồi.
Thiếu niên áo tơi khẽ cau mày, cậu ta đang chờ, nhưng điều khiến cho cậu ta cảm thấy có chút kì quái là, người đàn ông ở trước mắt này, chẳng qua là đứng chỉ ở đó không nhúc nhích.
- Này, tỉnh lại đi, đừng có ngủ.
- Này, dọn cơm!
Vẫn không có phản ứng.
Loại cảm giác này, giống như là bạn nuôi một con hoàng thượng mèo vậy, nó không vui, có chút giận dỗi, bạn còn phải dụ dỗ nó, vẫn không thể nổi giận nó, sợ nó quấy nhiễu bạn.
Châu Trạch không còn cách nào khác chỉ có thể mở miệng nói với thiếu niên áo tơi trước mặt:
- Chuyện này, cậu chờ một chút, tôi đây mà còn phải có chút chuẩn...
- Ọc ọc..
Tiếng sóng.
Bỗng nhiên cuốn tới.
Trong chớp mắt đã che mất ý thức của Châu Trạch.
Tất cả mọi chuyện, tới một cách đột ngột như vậy, loại cảm giác chênh lệch khi một giây trước còn đứng trên mặt đất khoác lác một giây sau chợt phát hiện bản thân đã rơi vào trong biển sâu như thế này, thật sự là tương đối kích thích.
Châu Trạch duy trì tư thế, lại bất động, hơn nữa lần này lời còn chưa nói hết.
Oanh Oanh ở bên hồ có chút hiếu kỳ lén liếc về bên này mấy cái, ông chủ lại bắt đầu đánh cuộc?
Không phải là tính cảnh giác của Oanh Oanh không cao, mà là loại cảm giác này giống như chuyện xưa chó sói đến làng như thế này, quả thật cũng rất dễ khiến người ta bị trơ, khi uống rượu lúc trước, hai người cũng không hề động đậy, mặt đông lại như tranh rồi, lúc này, mới vừa rồi làm lại lần nữa, cũng không hiếm lạ bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận