Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 526: Giết chóc, tiến hành!

Editor: Vô Tà
Thật ra.
Từ lúc mới bắt đầu, lão ta đã không mong đợi đám hàng lão quỷ sai này có thể tạo ra tác dụng gì khi mọi chuyện bắt đầu.
Nhưng trong lòng lão nghĩ như thế nào là một chuyện.
Lúc này, nhìn nguyên một đám đang giả chết.
Vẫn khiến lão cảm thấy rất không cam lòng!
Vì sao đám già ngồi không ăn bám kia còn có thể ưỡn mặt mà tiếp tục sống tạm như vậy?
Ừm?
Không đúng.
Bạch cốt thủ kia!
Ông lão vừa liếc nhìn luật sư An.
Ngay sau đó lại nhìn về phía Châu Trạch đang một chọi năm ở bên kia.
Lão ta nhớ ra rồi.
Bọn họ là quỷ sai Thông Thành!
Vì sao quỷ sai Thông Thành lại xuất hiện ở nơi này?
Không phải tư duy của ông lão hỗn loạn.
Mà là lão ta thực sự không nghĩ tới quỷ sai Thông Thành lại có thể cố ý chạy từ thật xa mà đến Từ Châu báo thù!
Cảm giác này giống như trong hiện thực, người anh em của mày bị người bắt nạt ở tỉnh khác.
Mấy anh em còn lại trực tiếp mua vé máy bay bay tới đó, sau đó bắt đầu làm chỗ dựa cho người anh em bị bắt nạt kia.
Nhưng ông chủ Châu.
Là người mang thù như vậy đấy!
Lúc này.
Hầu Tử dùng hết một chút sức lực cuối cùng, hai trảo thịt trực tiếp nắm lấy một người đàn ông mặc âu phục, ngay lúc người đàn ông mặc âu phục muốn hóa thành bóng ma giãy thoát, Bát cô nãi kêu to một tiếng, chạy vọt tới, thân rắn trực tiếp trói buộc bóng dáng sắp tan biến kia.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, sụp đổ!
Chẳng khác gì người ta đã cố định đối thủ lại.
Sau đó giao cho mày canh giữ.
Đánh kiểu này.
Thật thoải mái,
Thật đã nghiền!
- Oanh!
Một tiếng vang thanh thúy truyền đến.
Mặt của người đàn ông mặc âu phục bị phá trước.
Ngay sau đó, nơi ngực anh ta cũng bắt đầu rạn nứt.
Con rối này một khi có vết rạn, đã có thể coi là bị công phá phân nửa.
Chỉ còn lại một con!
- Mấy anh em, bắt luôn người kia lại, nỗ lực lên!
Luật sư An bắt đầu động viên.
Nói thật.
Hiện tại anh ta rất hưởng thụ việc thuần dưỡng thế giới động vật, khi đánh lộn có đám Đại Tiên Nhi kinh nghiệm phong phú này giúp mình, thật mẹ nó tri kỷ.
Giống như khi lăn ga trải giường với thiếu phụ, vỗ một cái là người ta đã biết nên đổi tư thế gì cho mình.
Mà bên này.
Sau khi Châu Trạch trói lấy năm quỷ sai bản địa Từ Châu, đập thẳng xuống đất.
Bọn họ đã chậm rãi bò lên, chỉ có điều mặt mũi bọn họ đã sưng phù.
Ánh mắt năm người nhìn về phía Châu Trạch đều mang theo vẻ kiêng kỵ nồng nặc.
Cảm giác kiêng kỵ này.
Thậm chí còn vượt qua xung động khiến bọn họ vội vàng muốn đi giúp ông lão kia.
Dù sao, bọn họ lựa chọn hỗ trợ cho ông lão cũng vì lấy được lợi ích.
Nhưng nếu mệnh đã bị mất.
Muốn lợi ích để làm chi?
Lực lượng ông chủ Châu vừa biểu hiện ra.
Cộng thêm trong nháy mắt ban nãy, gần như khiến bọn họ sinh ra ảo giác bản thân có thể bị miểu sát chỉ trong nháy mắt.
Nhất là nữ quỷ sai mặc đồ bó đứng ở phía trước nhất kia.
Cô ta lau vết máu nơi khóe miệng mình, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Châu Trạch phía trước.
- Mấy người kia, có thể nghỉ thêm một lát nữa không?
Châu Trạch hữu khí vô lực chống hai tay trên đất, khó khăn bò lên.
Hiện tại anh.
Thật sự có cảm giác như thân thể đã bị móc rỗng.
Lúc đứng lên cũng có chút lung la lung lay.
Hiện tại anh chỉ có thể tranh thủ thời gian, miễn cưỡng khôi phục.
- Người bạn kia từ đâu tới?
Người phụ nữ mặc đồ da hỏi.
Tuy rằng hiện tại, thoạt nhìn Châu Trạch như miệt mài quá độ, lung lay sắp đổ.
Nhưng năm quỷ sai bản địa này không dám khinh thị chút nào.
Giọng nói của người phụ nữ mặc đồ da tương đương với đang biến tướng đầu hàng, chí ít từ trên mặt chữ, cô ta có ý như vậy thật.
- Thông Thành.
Châu Trạch trả lời.
Anh nhớ kỹ người phụ nữ này.
Tối hôm qua chính người phụ nữ này đã đến gần nói chuyện phiếm với lão Trương.
Còn cho rằng mình là khôi lỗi thấp kém nên đẩy mình rơi xuống ghế.
Lúc trước bản thân mình đã nói muốn làm gì cô ta ấy nhỉ?
- Thông Thành?
Trên mặt người phụ nữ mặc đồ da lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cô ta lập tức nghĩ tới người mặc đồng phục cảnh sát đã thoải mái tát vào mặt ông lão đeo kính râm tối hôm qua.
Quỷ sai Thông Thành đã tới đây hết rồi sao?
Nhưng người kinh khủng kia còn đang ở bên cạnh xem cuộc vui, chưa ra tay?
Màn trang bức của lão Trương.
Quả nhiên là dư âm còn văng vẳng bên tai, tư vị sâu sắc.
Người phụ nữ mặc đồ da lập tức xoay người, hô lên với nữ đồng bạn đang ở bên cạnh:
- Nhanh ngừng tay!
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Nữ quỷ sai này mở trừng mắt ra.
Trong mắt cô ta có một vòng sáng màu đen như đang lưu chuyển, như đĩa quay ma thuật đang nhanh chóng vận tác.
- Trấn!
Xa xa.
Thân thể Châu Trạch bỗng run lên, trong đôi mắt anh cũng lộ ra vẻ mờ mịt.
Mà bóng dáng nam quỷ sai ở bên cạnh người phụ nữ mặc đồ da trực tiếp vặn vẹo, biến mất, anh ta đã sớm rời khỏi vị trí này, thứ lưu lại lúc trước là hình chiếu anh ta cố ý bố trí ra.
Bóng dáng nam quỷ sai kia xuất hiện bên cạnh Châu Trạch.
Thừa dịp Châu Trạch bị áp chế linh hồn.
Anh ta giơ chủy thủ trong tay mình lên.
Trên chủy thủ có đường vân kỳ lạ đang lóe sáng.
Cứa thẳng về phía cổ Châu Trạch!
Tàn nhẫn.
Nhanh chóng.
Không chút dông dài!
Có thể suy ra, hai quỷ sai một nam một nữ này đã phối hợp với nhau không biết bao nhiêu lần, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
- Hì hì hì hì! ! ! !
Tiếng cười quen thuộc của đứa bé sơ sinh truyền đến.
Quỷ Ngọc hóa thành rắn đen lập tức chui ra, dường như trong mắt rắn còn có thần thái mặt em bé lưu chuyển, chỉ trong chốc lát đã móc lấy tâm thần của nam quỷ sai Từ Châu này.
Cả người nam quỷ sai cứng đờ ngay tại chỗ.
Châu Trạch nháy mắt.
Trong mắt, vẻ mê man biến mất, khôi phục lại sự trong sáng.
Ảo thuật, ảo thuật, lại là ảo thuật.
Ha ha.
Phải biết rằng,
Năng lực chống lại ảo thuật của ông chủ Châu gần như có thể đè ép năng lực chống lại nữ sắc của anh!
Ở phía xa, dưới cái nhìn của bốn gã quỷ sai Từ Châu.
Đồng bạn của mình vừa xuất hiện bên cạnh Châu Trạch đã dừng lại.
Sau đó, Châu Trạch chậm rãi xoay người.
Móng tay anh thật dài thật dài.
Như lưỡi hái sắc bén.
Động tác không cần suy nghĩ cũng không có chút dư thừa trói buộc nào.
Trực tiếp đâm một chiếc móng tay.
Đâm vào cổ đồng bạn của mình.
Trong nháy mắt.
Xuyên thủng!
- Phốc!
Máu tươi của nam quỷ sai phun thẳng lên trên mặt Châu Trạch.
Móng tay của Châu Trạch còn đang dừng lại trong cổ đối phương.
Giống hệt như một xiên que đâm qua cổ vịt vậy.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch có chút hoảng hốt.
Máu này.
Có hơi nóng.
Tầm mắt của Châu Trạch cũng vì vết máu mà hơi mơ hồ.
Trong mơ hồ.
Dường như anh nhìn thấy bản thân mình mặc áo choàng trắng, cầm đao giải phẫu đang tiến hành giải phẫu trên cơ thể người.
Cũng nhìn thấy bản thân mình nằm trong phòng sách, trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ đọc báo.
Trong lúc nhất thời.
Lúc này bản thân mình.
Và bản thân mình trong quá khứ.
Tới cùng đâu mới là bản thân mình.
Trong lòng Châu Trạch.
Cũng có chút không xác định.
Trong ấn tượng.
Bản thân mình đã diệt không ít quỷ.
Nhưng anh chưa từng giết người sống bao giờ.
Nhất là giết như kiểu chém dưa thái rau thế này.
Được rồi.
Quỷ sai không tính là người.
Nhưng thân thể quỷ sai lại không khác gì thân thể người bình thường, bọn họ cũng có máu có thịt có nhiệt độ thân thể.
Trước đây không phải anh chưa từng giết quỷ sai.
Nhưng đó căn bản là biến ý thức trong cơ thể thành chủ đạo rồi mới giết chóc.
Cơ hội Châu Trạch đích thân cầm đao cũng không nhiều lắm.
- Phốc!
Rút móng tay ra.
Thân thể nam quỷ sai ngã xuống phía sau.
Nơi cổ còn có máu tươi đang phun ra.
Móng tay này không chỉ đâm thẳng vào trong cơ thể.
Xoắn nát theo thân thể.
Còn có linh hồn của anh ta.
Châu Trạch chậm rãi xoay người.
Nhìn về phía bốn quỷ sai Từ Châu phía trước.
Trong mắt anh lại xuất hiện mê man.
Chỉ có điều sự mê man trước đó là giả bộ, lần này lại không phải giả bộ.
Bốn quỷ sai bổn địa Từ Châu chỉ cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, tê cả da đầu,
Đồng bạn am hiểu ám sát nhất bên cạnh mình.
Cứ.
Chết đi…
Như vậy?
Như cọc gỗ, đần độn đứng ở đàng kia.
Bị người dùng móng tay.
Đâm chết?
Người phụ nữ mặc đồ da lại càng hoảng hốt, trong nhận thức của cô ta, quỷ sai đáng sợ nhất Thông Thành cũng chính là cảnh sát kia.
Còn chưa ra tay.
Nhưng cái vị trước mắt này đã đáng sợ như thế!
Châu Trạch yên lặng mà cúi thấp đầu.
Nhìn móng tay mình còn đang rỉ máu.
Anh giơ tay lên.
Kề sát móng tay tới trước mặt mình.
Sau đó.
Lè lưỡi.
Liếm một chút.
Hơi tanh, hơi nồng.
Nhưng lại có cảm giác tanh cay kích thích.
- Vị... ... đạo... ... như... ... nào... ...
Vị trong cơ thể kia hỏi.
Châu Trạch suy tư một chút.
Cuối cùng nói ra đáp án trong lòng:
- Khá tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận