Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 743: Thần sông! (1)

Phùng Tứ vốn tác phong nhanh nhẹn vả lại cực kỳ nho nhã hóa thành một người phụ nữ trung niên, dáng người còn mang theo vẻ phúc hậu.
Thị nữ Thúy Hoa nhi này càng biến thành một bà lão ngoài bảy mươi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng tròng mắt lại linh động, lúc nói chuyện còn mang theo vẻ ngây thơ thuộc riêng về cô.
Nhưng chính bởi vì như vậy, ngược lại càng khiến cho người ta có cảm giác chẳng ra gì, cô bé mười ba mười bốn tuổi ngây thơ với bạn, đó là đáng yêu.
Thiếu nữ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi ngây thơ với bạn, đó là thanh xuân.
Phụ nữ hơn ba mươi tuổi ngây thơ với bạn, đó là gợi cảm.
Bốn mươi tuổi vẫn còn chấp nhận được.
Nhưng bảy mươi tuổi này...
Cũng khó trách luật sư An sẽ cười đến vui vẻ như vậy, một màn này quả thật mang theo rất nhiều niềm vui.
Nơi này chỉ có hai cái lều trại, lúc này vừa đúng xế chiều, Châu Trạch luật sư An cùng với Phùng Tú ngồi thẳng trên chiếu, cũng không hề có gì mất tự nhiên.
Chờ sau khi ngồi xuống, Châu Trạch mới nghĩ tới một chuyện, đó là nhà tang lễ nơi Lệ Giang này thật sự không có thi thể thích hợp rồi?
Hay là.
Thật ra Phùng Tứ cố ý?
Có luật sư An nương nhờ trước đó, Phùng Tứ cũng không thể học luật sư An quỳ xuống với Châu Trạch “Chó săn dưới cửa của ngài tiểu Tứ nhi đến thỉnh an ngài”.
Luật sư An bị tước đoạt văn tự xuất thân, là thân mang tội, nhưng Phùng Tứ Nhi lại là tuần kiểm âm ty có tiếng cũng có miếng.
Nhớ được lúc trước khi tham gia thí luyện mọi người xếp hàng ở cửa cung điện chờ phán quan đại nhân giá lâm, Thúy Hoa nhi đã chỉ thẳng vào cái mũi của mọi người mà mắng bọn họ là loại không có lòng công đức dẫm lên đồ ăn của mình!
Kể cả mấy tuần kiểm dẫn đội đều chưa lên tiếng, đây đủ để thấy được, ít nhất trong nhóm tuần kiểm, Phùng Tứ Nhi cũng là tồn tại rất có mặt mũi, bằng không một thị nữ dưới tay cậu ta cũng không thể có khả năng ngang ngược như vậy.
Thúy Hoa nhi hơi khờ, thích ngâm nga trích lời Tứ gia, nhưng Thúy Hoa không si ngốc.
Nên nói gì đối với ai, làm như thế nào để không chuốc họa cho chủ nhân của mình, trong lòng cô chắc rõ ràng.
Nhưng thay lời khác mà nói, nếu trước đó Phùng Tứ Nhi đã đáp ứng lời thỉnh cầu của luật sư An rồi, giúp anh bố trí ra trận sương mù dày kia, thật hiển nhiên, Phùng Tứ Nhi đã chú ý tới mình từ lâu rồi.
Có lão đại ngày trước của cậu ta đầu nhập vào mình trước, có chuyện quỷ ngọc đó mà chạm mặt, vả lại đã từng gặp mặt ở trong địa ngục, cùng nhau ăn mì dưa chua do Thúy Hoa tự tay nấu.
Đến mức độ này, bạn nói Phùng Tứ Nhi nhìn thấu tất cả, không chắc, nhưng nếu thật sự không nhìn ra cái gì, thì rất sỉ nhục chỉ số thông minh của người ta.
Cho nên cậu ta cũng không gây khó dễ gì, lấy thân phận tuần kiểm cộng thêm khâm sai tôn quý được âm ty đặc biệt cử đi lên mặt ở trước mặt Châu Trạch bộ đầu mới nhậm chức này, việc rất ngu xuẩn này, cậu ta sẽ không làm như vậy.
Cho nên.
Tới đây cố ý chọn cho mình và Thúy Hoa một thân thể tạm thời như vậy, ngược lại có thể trực tiếp giải quyết vấn đề quá rối rắm này.
Mọi người cười cười, bầu không khí cũng linh hoạt.
- Chuyện này, An ca đã nói với tôi rồi. Châu tiên sinh, hiện giờ tôi muốn hỏi chính là thái độ của anh, anh nhất định phải điều tra ra người kia, đúng không?
Châu Trạch gật gật đầu.
Phùng Tứ Nhi khẽ gật đầu:
- Đã hiểu rồi.
Chỉ có ba chữ kia, anh chưa nói bản thân định đi làm như thế nào, cũng không nói bắt đầu điều tra từ đâu, nhưng nghĩ đến một khi luật sư An đã hứng thú kéo anh ra làm như vậy, cũng nên rõ ràng năng lượng của một tuần kiểm chính quy.
Chuyện có khả năng nhất, bởi vì luật sư An không có chức quan sau lưng quả thật khó làm, nhưng anh hiểu được, có chức quan tuần kiểm là có thể làm, như vậy đã đủ rồi.
- Điều tra tìm được manh mối đến người kia, còn cần một chút thời gian, trước mắt, không phải đáy sông này có món đồ gì sao, chúng ta kiểm tra đáy sông, coi như giết thời gian.
Phùng Tứ nói xong, lại nhìn về phía Châu Trạch.
- Châu tiên sinh, ý của anh như thế nào?
Thật cho mặt mũi.
Một đại tuần kiểm.
Lại ba phen bốn bận trưng cầu ý kiến của một bộ đầu.
Luật sư An ở bên cạnh nhìn một màn này, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Ở trong cung hoặc trong nhà người phú quý cổ đại, nếu bản thân người phụ nữ mang thai hoặc đến tháng, thường sẽ chủ động sắp xếp chị em gái mình hoặc nha đầu thông phòng là của hồi môn từ nhà mẹ đi cùng tới đi hầu hạ người đàn ông của mình, đây là phương thức củng cố sủng ái, cũng là nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài.
Nhưng xót xa trong đó, chỉ có bản thân mới có thể hiểu.
- Được.
Châu Trạch gật gật đầu, đứng lên.
Phùng Tứ cũng đứng dậy theo, ánh mắt thoáng chạm vào ánh mắt luật sư An.
Mặt sông không lớn, tự nhiên chưa nói tới sóng gió mãnh liệt gì, dĩ nhiên, Châu Trạch cũng không còn thấy bất cứ chỗ nào giống với máu tanh dày đặc như ở trong mộng của mình.
- Nếu như vị kia muốn dẫn mọi người xuống dưới, vậy chỗ đó chắc nên có bố trí của người này mới đúng.
Nói xong.
Phùng Tứ Nhi nhìn về phía Oanh Oanh phía sau Châu Trạch.
Nói:
- Đi xuống tìm hiểu thử...
- Cô ấy sợ nước.
Châu Trạch ngắt lời Phùng Tứ Nhi nói.
Không phải là thương lượng.
“... ...” Oanh Oanh.
Phùng Tứ gật gật đầu, trên vẻ mặt không nhìn ra cái gì, ngược lại vỗ tay một tiếng.
- Tứ gia!
Thúy Hoa nhi hơn bảy mươi tuổi đã đi tới.
- Đi xuống xem thử xem, phá hư một chút.
- Đã rõ, Tứ gia.
Thúy Hoa cởi quần áo.
Mọi người bắt đầu xoay người tránh đi.
Nếu như là Thúy Hoa độ tuổi bình thường, nếu cởi áo mọi người đều sẽ không nhăn nhó, tránh đi ngược lại giống như làm bộ làm tịch.
Nhưng lúc này Thúy Hoa chiếm cứ lấy thân thể của một vị cụ bà hơn bảy mươi tuổi, cũng không phải vì cố gắng tránh cấm kỵ nam nữ gì, thuần túy vì sợ cay mắt.
“Tủm tủm!”
Thúy Hoa nhảy vào trong nước.
Phùng Tứ nhìn chằm chằm mặt nước, không nói gì thêm.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh Phùng Tú, nói thật ra, hơi mệt mỏi.
Tất cả mọi người vốn là người quen, tự nhiên có thể tùy ý một chút, nhưng sau khi Phùng Tứ Nhi đến đây, tuy rằng luôn luôn tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng không hiểu nhau từ trong xương này vẫn còn tồn tại.
Giống như khách tới nhà, dù sao cũng phải quy củ một chút tránh cho khiến khách xem nhà mình như chuyện cười.
Không bao lâu.
Trên mặt sông đã nổi lên bọt khí không thôi.
Là từng bọt khí lớn
Quay cuồng lên sau đó vỡ ra, còn tản ra khí nóng.
Phùng Tứ mở lòng bàn tay ra, đi hai bước về phía bờ sông.
Mà lúc này.
Có cái gì đó lơ lửng ra.
Là một cái chân.
Bởi vì cắm ngược xuống, bộ phận lộ ra mặt nước chỉ có bàn chân và nửa cẳng chân kia, có phần giống như biểu diễn bơi nghệ thuật.
Ánh mắt Châu Trạch híp lại.
Luật sư An cũng hơi ngoài ý muốn.
Oanh Oanh càng che kín miệng mình.
Bởi vì đây không phải là chân của Thúy Hoa.
Có vài lão tham sắc hoặc yêu chân có thể làm đến cảnh giới thấy chân biết người.
Nhưng vào lúc này không cần thiết, bởi vì Thúy Hoa chiếm cứ thân thể của một lão cụ bà, độ tuổi của chân kia vẫn dễ phân biệt.
Mà lúc này trồi lên là một cái chân bóng loáng trắng nõn, chỗ mắt cá chân còn treo một cái chuông.
Nếu như Oanh Oanh đi xuống, kết quả lúc này phát sinh biến cố như vậy, Châu Trạch chắc chắn sẽ không lạnh nhạt, nhưng lúc này Phùng Tứ lại như không có chuyện gì tiếp tục đứng ở đó xòe tay nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận