Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 202: Anh linh trấn áp! (2)

Châu Trạch im lặng một hồi, sau đó tiếp tục nói: - Rốt cuộc vật kia là thứ gì?
- Tôi không biết, tôi thực sự không biết. - Cô gái đáp.
- Vậy tôi hỏi cô một vấn đề cuối cùng, lúc trước có phải có một nhà ba người, cha mẹ dẫn theo một cô bé lớn chừng năm tuổi từng ở nơi này, đúng không?
- Đúng vậy, bọn họ ở nơi này. - Cô gái nhìn Châu Trạch, có chút mờ mịt nói: - Khi bọn họ ở nơi này tôi lại nghe được ba người đàn ông kia nói, một nhà ba người này là tế phẩm tốt nhất.
- Sau đó không bao lâu, tôi lại nhìn thấy một nhà ba người kia ăn cơm ở phòng ăn, bọn họ đã không có đầu.
- Là ba người kia giết? Nhưng bọn họ cũng đã chết, đã không còn thân thể cũng giống như cô, phải bị phong ấn trong gương này không thể ra được mới đúng.
- Còn có.
- Ba người kia muốn lấy đầu của bọn họ để làm gì?
- Có phải là vì thức tỉnh bản thân mình không? - Cô gái đáp. – Tôi đã từng nghe thấy bọn họ nói không ít chuyện. Bọn họ vẫn thường nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật, bọn họ rất khát vọng có thể lấy được tự do một lần nữa, khát vọng có thể thoát khỏi sự trấn áp của một người.
- Trấn áp?
- Đúng vậy, bọn họ không giống tôi, ba người bọn họ đều không giống với những vong hồn đã tụ tập lại trong phòng ăn ở nơi này, bọn họ có thể có được sự tự do lớn hơn, thậm chí nếu như bọn họ nguyện ý, bọn họ còn có thể tiến vào gian phòng của tôi bất kỳ lúc nào. Thế nhưng dường như bọn họ chẳng có hứng thú gì với chuyện đó, bọn họ vẫn một mực chờ đợi cơ hội, chờ đợi một cơ hội thích hợp.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sa lon.
Khởi đầu của chuyện này vốn chính là một màn một nhà ba người bị giết hại, đến hiện tại, lại dính dáng tới rất nhiều thứ.
Căn nguyên của chuyện này bắt nguồn từ ở một năm trước.
Ba tên đần độn thích Nhật cử hành một buổi tụ hội ở nơi này, sau đó hấp dẫn một cô gái Nhật Bản đến Trung Quốc du lịch ở phòng cách vách, sau đó ba tên cuồng Nhật này nổi máu dâm, dù sao thì bọn họ nằm mộng cũng muốn trở thành người Nhật Bản, đối với cô gái Nhật Bản tự đưa tới tận cửa này thực sự là khó có thể cự tuyệt.
Có lẽ trong lúc "hành hung" ác niệm của bọn họ đã bị cảm giác được, cũng có thể là vì chuyện mặc quân trang của quân Nhật cùng hát quân ca Nhật lúc trước của bọn họ đã sinh ra một loại tác dụng tương đối giống với “bút tiên”.
Nói chung, ba tên này vốn bị ba con quỷ Nhật Bản nào đó không biết tên triệu hoán đến đây, mà ba con quỷ ấy vốn đang bị trấn áp, sau đó lại nhập vào thân thể của ba tên này, đồng thời cô gái Nhật Bản đáng thương trước mặt lại bị đồng bào của mình phanh thây hiến tế.
Ba tên cuồng Nhật kia vốn đã chết, đây là bước đầu tiên khiến ba con quỷ kia thu được tự do, từ trạng thái bị trấn áp biến thành vong hồn bị phong ấn trong gương, nhìn có vẻ như bọn họ đang bị phong ấn vây nhốt, thế nhưng so với trạng thái của bọn họ lúc trước, đây đã tính là vô cùng tự do rồi.
Hẳn là bọn họ vẫn một mực chờ đợi tế phẩm tiếp theo xuất hiện, cũng chính là một nhà ba người đó, cho nên có lẽ một nhà ba người đó cũng vì nguyên nhân này mới gặp phải độc thủ, để bọn họ có thể tiến gần tới tự do thêm một bước nữa.
Mà điều khiến Châu Trạch cảm thấy tức giận chính là bản thân mình chính là một bước quan trọng khiến ba con quỷ kia có thể được tự do.
Màn quỷ điện báo kia hấp dẫn mình đến đây, sau đó lại khiến mình có thể ngồi tù thay ba người họ, từ đó bọn họ có thể "triệt để tự do"!
Rõ ràng bản thân mình vốn là thợ săn, lại bị tồn tại vốn nên là con mồi của mình đặt bẫy, khốn nạn hơn nữa là chính bản thân mình còn tự xông vào.
Nhưng nói cho cùng, rốt cuộc ba tên quỷ Nhật Bản này tới đây như thế nào?
Châu Trạch có thể cảm giác được, vong hồn của ba người kia cho dù là mánh khóe hay là một số thủ đoạn đều không phải vong hồn bình thường có thể so sánh được, đây cũng không phải Châu Trạch đang cố gắng vòng vo giải thích cho bản thân mình, mà là vì phương thức cúng tế khủng bố như vậy quỷ sai như Châu Trạch tuyệt đối sẽ không làm, thậm chí Châu Trạch còn cho rằng, ngay cả quỷ sai có thâm niên như tiểu loli đoán chừng cũng sẽ không làm như vậy.
Không ngờ ba vong hồn còn chuyên nghiệp hơn cả quỷ sai như anh?
- Đúng rồi. - Bỗng nhiên cô gái nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: - Trong thời gian một năm này, tôi nghe thấy bọn họ thường xuyên nguyền rủa một người, người kia là ai thì tôi không biết, nhưng đoán chừng có quan hệ rất lớn tới nguyên nhân khiến bọn họ bị trấn áp.
- Người kia tên gì vậy? - Châu Trạch ngẩng đầu hỏi.
- Tào Đỉnh.
Tào Đỉnh là ai, Châu Trạch rất rõ ràng, dù sao tiểu loli cũng được tính là nửa người xuất gia, mượn thân thể của cô bé Vương Nhụy. Mà trước đây cô bé vốn là người nơi nào, lại đã chết lúc nào, Châu Trạch cũng không rõ ràng lắm, mà anh cũng lười đi hỏi, thế nhưng đoán chừng cô ấy không phải là người bản xứ.
Mà Bạch Oanh Oanh lại chỉ là một cô bé ngốc ngếch nằm trong quan tài hai trăm năm, bình thường có nói chuyện phiếm với Bạch phu nhân cũng chỉ là mấy câu chuyện nhà cửa mà bạn thân thiết vẫn thường nói với nhau, mà ngươi đã từng thấy có cặp bạn thân nào gặp nhau lại đi nói chuyện chủ nghĩa yêu nước bao giờ chưa?
Cho nên, hai người kia vốn không thể tính là người Thông Thành chính gốc, nhưng Châu Trạch lại là người đã sống hai đời, cả hai đời ấy anh đều là người Thông Thành, nhân vật như Tào Đỉnh cũng có thể coi là người rất nổi danh ở Thông Thành. Đương nhiên, nhân vật nổi danh nhất Thông Thành vẫn là Trương Kiến đã từng khiến Thanh Đế phải lập chiếu thoái vị, sau đó anh lại tính toán một chút, Tào Đỉnh này có thể bài danh vào top trước 10.
Anh hùng kháng Uy, hình như khi còn sống chức quan cùng danh tiếng của ông ấy cũng không cao lắm, Châu Trạch chỉ biết một chút vậy thôi, những thứ cụ thể hơn anh đã quên từ lâu. Anh chỉ biết ông ấy là nhân vật giữa triều Minh, khi đó cũng là lúc giặc Oa bạo động nhất, ở mấy vùng duyên hải giặc Oa như cỏ dại lan tràn, quan quân không đáng trọng dụng, mỗi lần đối mặt với giặc Oa lại thất bại rất nhanh. Cũng may sau đó có một nhóm tướng lĩnh Thích Kế Quang chậm rãi đứng lên, từ đó đám giặc Oa này mới bị dẹp loạn từ từ.
Nói cách khác, trong một đoạn thời gian rất dài, quan quân Minh triều cơ bản chỉ đạt tới trình độ quân đội cặn bã, có chút giống với thế hệ sau, thời chiến tranh kháng Nhật mới bắt đầu. Lúc ấy khí thế của quân Nhật rất hung hãn, gần như có thể gọi là thế như chẻ tre. Cũng bởi vậy những tướng lĩnh có thể đứng lên dám ngược dòng lúc ấy mới là những tướng lĩnh đáng quý nhất, bởi vì lúc ấy cơ bản là không thấy chút hy vọng thắng lợi nào, cho nên đó mới thật sự là mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn hướng tới.
Nếu ba con quỷ Nhật Bản kia thống hận Tào Đỉnh, Châu Trạch lớn mật suy đoán, thân phận của ba con quỷ kia hẳn là có liên quan tới đám người bị cho vào hầm năm trăm năm trước?
Chỉ có điều phỏng đoán này thật sự là quá đáng sợ, cho dù là Châu Trạch cũng không khỏi cẩn thận cân đong đo đếm một chút xem.
Quan trọng nhất là, mấy anh linh trấn áp đám nhãi ranh kia ở nơi này nhiều năm như vậy, nếu tới giây phút cuối cùng là chính mình trúng kế thả đám người kia ra, vậy thì tội lỗi của mình thật sự lớn lắm, ngộ nhỡ ba tên vô liêm sỉ bản thân mình vừa thả ra kia gây ra chuyện gì đó Thông Thành hoặc ở vùng phụ cận, không biết cuối cùng những nhân quả này có dính vào trên người mình hay không?
Ông chủ Châu chẳng bao giờ phủ nhận chuyện bản thân mình là một con cá muối sợ gặp phiền phức, bình thường anh vẫn luôn ôm tâm tính thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng thật ra anh vẫn không đến mức tự mình không cẩn thận mở ra chiếc hộp pandora, kết quả cuối cùng lại phẩy phẩy tay tiếp tục đi ngủ.
- Phải làm thế nào mới có thể ra ngoài?
Châu Trạch hỏi vấn đề mấu chốt nhất, đương nhiên, thật ra Châu Trạch rất rõ ràng, cô gái Nhật Bản trước mặt mình đây cốn không thể biết phải làm thế nào mới có thể đi ra ngoài.
Ở đây giống hệt như là một chiếc lọ đặc thù, Châu Trạch suy đoán rất có thể nơi này là do hoàn cảnh đặc thù của núi Giang Quân sinh ra. Mà anh linh Tào Đỉnh trấn áp đám giặc Oa này năm trăm năm, vốn đó đã là một chiếc lồng giam kín kẽ nhất, thế nhưng vong hồn giúp giặc Oa này lại như "Bá tước Monte Cristo" bắt đầu chơi trò vượt ngục.
Không phải một hơi vượt ngục mà là không ngừng tăng độ tự do của mình lên, cũng giống như tên tội phạm đang bị giam trong phòng giam nơi sâu nhất, tuyệt mật nhất lại từ từ được chuyển ra ngoài, cuối cùng được dời tới phòng phía ngoài cùng nhất, nơi mà phòng thủ bị phân tán nhất.
Trông có vẻ giống như một loại thỏa hiệp, cho nên mới sáng tạo ra một nơi như Tứ Bất Tượng này. Ở thế giới trong gương này vong hồn không cách nào hình thành quấy nhiễu rõ ràng với thế giới bên ngoài, đây đã có thể coi là một tầng trói buộc cuối cùng.
Cô gái Nhật Bản lắc đầu, lúc này cô ấy mới đặt chiếc đầu của bản thân vào vị trí cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận