Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1335: Nghiệt súc (2)

- Như thế này đi, vì lý do an toàn, anh tới đi, độ khó của trò chơi lần này có hơi cao một chút.
Một nhân vật nhỏ tầm thường, ông chủ Châu có thể thuận tay giải quyết thì sẽ giải quyết luôn, cá hơi lớn hơn một chút, bây giờ ông chủ Châu thực sự lười đi liều mạng đến mức thương tích đầy người nữa rồi.
Ngược lại thì “Mở cửa thả Doanh câu”.
Không dùng thì sẽ uổng phí.
Trong một khoảng thời gian rất dài.
Có lẽ Doanh câu đã phát hiện, hoặc là vẫn còn chưa phát hiện.
Thật ra thì anh ấy lại càng giống một con chó dữ mà Châu Trạch nuôi hơn.
Lúc đụng trúng đối thủ thực sự thì thường đều để cho anh ấy đi ra cắn người.
- Không...
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Chữ “không” này là có ý gì?
- Không có chuyện gì, tuy nói đây là thân thích của lão đạo, tuy nói hiện tại người này đã không còn sót lại mất lạng thịt nữa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa mà, ăn ông ta một lần, dù sao hiệu quả cũng tốt hơn ăn đầu heo của Hào Trư chứ?
- Hơn nữa, lão đạo cũng sẽ không ngại, tổ tông của ông ta cũng đã muốn giết ông ta rồi, chúng ta làm như vậy là để cứu ông ta, đối với những chuyện chúng ta đã làm với tổ tiên của ông ta, ông ta cũng có thể nghĩ thoáng, lão đạo là một người hiểu chuyện.
- Lúc này còn không biết lão đạo đã ngỏm hay chưa nữa, chờ đến khi ông ta biết được cũng không biết là lúc nào, thậm chí, có khi ông ta thực sự không biết cũng không chừng.
- Không... ăn...
- Này, đây chính là anh không đúng đấy, tàn hồn của Phủ Quân đó nha, hiện giờ miệng của anh đã kén ăn đến vậy rồi sao? Có ăn cũng là không tệ rồi.
- Ngại... bẩn...
- Đừng có kiếm cớ, anh đi ra nhanh lên một chút đi, ngọn núi này cũng sắp ập lên mặt chúng ta rồi!
Ngọn núi này, quả thật là sắp đập lên trên đầu Châu Trạch rồi.
Ông chủ Châu không thể không dang hai tay ra.
Dùng khí lực cương thi của mình để gắng gượng chống đỡ.
Bên trên rất nặng.
Không ngừng đè ép xuống thân thể và linh hồn của anh.
Châu Trạch có thể cảm giác được cơ thể của mình đã phát ra một trận “crắc crắc”, cảm giác giống như căn nhà bê tông cốt thép đang vặn vẹo biến dạng, có thể sập đổ bất kì lúc nào.
Chuyện này rất buồn cười.
Anh ở đây sắp bị tòa hư ảnh Thái Sơn này ép đến vỡ nát rồi.
Kết quả Doanh câu ở bên trong vẫn còn vẫn còn đang rối rắm tranh cãi với anh về chuyện thịt có ngon hay không?
- Này, thật sự sắp chịu không nổi nữa, sắp chết rồi đấy!
- Anh… có… thể… làm… được…
- Lúc này hình như không phải là lúc thích hợp để bơm canh gà đâu.
- Anh… có… thể…
- Nếu như anh đặc biệt không chịu ra, tôi sẽ thả tay ngay, chúng ta cùng nhau bị đập chết luôn đi có được hay không?
- Làm… đi…
- ... - Châu Trạch.
Đúng là, dùng cái chuyện chết đi này để uy hiếp Doanh câu, hình như thực sự không có tác dụng gì, ban đầu Doanh câu là vì mặt mũi, mà ép cho thằng bé trai giết mình, nếu không phải là do thằng bé trai cũng coi như là cung kính với “Tổ”, có lẽ hiện tại cỏ trên mộ phần của ông chủ Châu đã rất cao rồi.
- Này, thực sự rất mệt đấy.
Là rất mệt.
Nhưng cũng không tới mức độ thực sự không kiên trì nổi.
Nói cho cùng.
Vẫn là do lười…
Có chút giống với khi ở nhà trọ, tất cả mọi người đều đã lên giường, bạn đẩy anh ta, anh ta đẩy bạn, chính là không có ai tình nguyện đi xuống lần nữa thôi.
Chẳng qua là.
Thực sự không biết Doanh câu bên kia đang lên cơn gì mà không muốn đi ra.
Ông chủ Châu vẫn thật sự không dám tiếp tục chơi trò vò đã mẻ lại còn sứt như vậy nữa.
- Grào!
Tiếng gầm giận dữ phát ra từ trong cổ họng của từ Châu Trạch.
Cơ thể Châu Trạch hơi lui về phía sau một chút.
Giơ hai cánh tay lên đẩy về phía trước một cái,
- Ầm!
Sâu trong linh hồn, truyền đến một tiếng nổ tung.
Thái Sơn bị xóa bỏ.
Nhưng hai cánh tay nâng lên của Châu Trạch đã thành máu me đầm đìa.
Châu Trạch thả hai cánh tay xuống lại hai bên người mình.
Ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt lộ ra một vẻ điên cuồng.
Nếu như có thể mà nói, có ai lại tình nguyện đi liều mạng chứ?
Liều mạng một phen thì vẫn là liều mạng đến mức trọng thương giãy chết?
Nếu như có thể mà nói, có ai không muốn đi lười biếng chứ?
Cơ thể của người giấy bắt đầu tiến về phía trước.
Đồng thời.
Giọng ngâm tụng bắt đầu vang lên.
Văn tự rất không lưu loát, bạn có thể nghe hiểu được ông ta đang nói chữ gì, nhưng căn bản lại không cách nào hiểu được ý nghĩa ở trong đó, cảm giác như một bầu không khí thấm đẫm năm tháng bắt đầu lan truyền ra.
Vô số cự bá đang gào thét.
Ngàn vạn oán hồn đang reo hò.
Người giấy dần dần tiến về phía Châu Trạch.
Hai người đã tiến lại rất gần rất gần,
- Uy nghiêm của Thái Sơn, bất khả xâm phạm!
Châu Trạch gật đầu một cái:
- Thật ra thì, tôi tình nguyện cùng nhau ca ngợi Thái Sơn với ngài, thực sự đấy.
- Không có bất kỳ thứ gì, có thể ngăn ở trước Thái Sơn!
- Thế nhưng Địa Tàng Vương Bồ Tát cùng Thập Điện Diêm La lại không nghĩ như thế, tôi không muốn cản trở, thực sự đấy, ngài đi xuống dưới tìm bọn họ tính sổ đi có được hay không, tôi giúp ngài xem chừng tên con cháu phá của này của ngài, có được không?
Tay của người giấy.
Chỉ vào mi tâm của Châu Trạch.
- Anh đang giễu cợt tôi?
- Không hề.
- Anh đang giễu cợt tôi.
- Được rồi, ông là cái tên già bắt nạt kẻ yếu.
- Ha ha.
Người giấy cười:
- Vậy cái thứ chỉ tính là giòi bọ bò ra khỏi cống rãnh như anh, lại dám nói chuyện với tôi như vậy?
- Anh.
- Có tư cách gì chứ?
Châu Trạch thực sự cảm thấy vị Phủ Quân đại nhân này thật sự đã low đến rất được rồi đấy, không phải bởi vì nguyên nhân là tàn hồn, cho nên đầu óc thực sự có vấn đề đấy chứ?
Muốn đánh cứ tiếp tục đánh đi nha, cứ ở đây bla bla tới rồi bla bla lui, cảm giác giống như rất có mặt mũi vậy.
Ngay từ đầu, loại cảm giác này vẫn chỉ nhàn nhạt, nhưng lúc này, lại càng trở nên rõ ràng hơn nữa, chẳng lẽ là bởi vì thân thể của người giấy này bị kiếm khí đánh một lỗ thủng, ảnh hưởng đến thần trí của ông ta rồi?
Hình như, khả năng này thực sự rất lớn đấy.
- Chúng tôi, vĩnh viễn là chúa tể của địa ngục!
- Bất kể quá khứ, hiện tại, tương lai.
- Địa ngục.
- Đều thần phục dưới Thái Sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận