Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1507: Thời đại của bạch y tung bay kia (1)

Vài vị Phủ Quân trước đó, chưa nói tới công đức vô lượng gì đó, nhưng là có thể cũng coi là cẩn trọng, lúc bản thân nhận được toàn bộ gia sản, ngoại trừ dựa theo truyền thống đi tìm một con hầu tử trở về ra, không còn chuyện gì có thể làm được nữa.
Thật ra thì, mấy trăm năm sau, có một người tên là Tiểu Hoằng Tử* chết đi, cũng sẽ có cảm giác tương tự với anh ta.
(*vua Càn Long, tức Ái Tân Giác La Hoằng Lịch)
Chẳng qua là Tiểu Hoằng Tử dồn toàn bộ tinh lực lên trên việc ngủ với đàn bà và chuyện hậu cung, đã có sự cống hiến không thể nào coi nhẹ với sự phát triển sự nghiệp văn hóa cùng sản nghiệp truyền hình cho đời sau.
Bóng đen đánh tới.
Người đàn ông y phục trắng ngẩng đầu nhìn về phía không trung ở hướng tây.
Cảm khái nói:
- Thật là lớn.
Con Hầu Tử ở bên cạnh lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt không phục, có vẻ như chuẩn bị hiện ra bản thể, so sánh với vị kia một chút.
Người đàn ông y phục trắng đưa tay vỗ đầu của Hầu Tử một cái.
Rất qua loa lấy lệ mà nói:
- Mày lớn nhất, mày lớn nhất được chưa.
Hầu Tử cười vui vẻ.
Người đàn ông y phục trắng liếc mắt.
Từ sau khi chọn nó.
Anh ta thường xuyên sinh ra một loại cảm giác hoài nghi bản thân.
Vì sao tôi lại muốn lựa chọn đứa ngốc như vậy ở bên cạnh mình chứ?
Chẳng lẽ là vì để làm nổi bật lên sự thông minh của tôi sao?
Không.
Chắc chắn là tôi không thể nào nông cạn như vậy được!
Đế Thính bay thẳng đến đỉnh Thái sơn, trên người nó, là Bồ Tát với Phật quang vạn trượng.
Người đàn ông y phục trắng đưa tay móc móc lỗ tai.
Đứng dậy.
Duỗi người.
Trong khoảnh khắc.
Từ trên Thái Sơn.
Phong vũ lôi động.
Khí thế bàng bạc giống như muốn đè ép của bầu trời này đến nổi trên mặt nước.
Giờ khắc này, thân thể hào hùng Đế Thính giống như một chiếc thuyền con ở bên trong đại dương, chập chờn lay động.
Bồ Tát đứng dậy, bay xuống từ trên người Đế Thính.
Giống như thánh nhân bước trên sóng gió, từ cõi Niết Bàn, đi về phía một cõi Niết Bàn khác.
Ngay sau đó, Đế thính bắt đầu thu nhỏ cơ thể lại, hóa thành hình tượng một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, trên người anh ta mặc áo choàng đen, trên mặt còn lưu lại sự bướng bỉnh và non nớt.
Bồ Tát xuống, Đế Thính đi theo Bồ Tát cùng nhau đáp xuống.
Người đàn ông y phục trắng ngồi ở trên chiếc ghế đá.
Lúc Bồ Tát cùng Đế Thính đáp xuống ở trong khu nhà nhỏ này.
Người đàn ông y phục trắng đưa tay chỉ bốn phía.
Nhiệt tình lại hiếu khách mà nói:
- Ngồi đi.
Nhưng trong khu nhà này, chỉ có một chiếc bàn đá, chỉ có một chiếc ghế đá mà thôi.
Với Phủ Quân mà nói.
Ở trong toàn bộ địa ngục, người có thể ngồi ngang hàng với ngài ấy, gần như là không có, nếu như có, cũng sẽ bị loại bọ đi xuống ngay lập tức.
Cho nên nói, trong khu nhà này, giữ lại một chiếc ghế đá là đủ rồi, những người khác tới, quỳ là được rồi.
Bồ Tát không cảm thấy bản thân đã bị khinh thường.
Rất tự nhiên mà ngồi xếp bằng dưới đất trước mặt chiếc bàn đá.
Đế Thính ở sau lưng có chút khó chịu nhìn lướt qua con Hầu Tử ở bên cạnh người đàn ông y phục trắng, cũng cùng ngồi xếp bằng ngồi xuống với Bồ Tát.
- Tôi tới rồi.
Bồ Tát mở miệng nói.
Đồng thời.
Cúi đầu.
Mang theo có chút tôn trọng.
Trầm giọng nói:
- Địa Tạng, ra mắt Phủ Quân đại nhân.
Người đàn ông y phục trắng liếc mắt nhìn chủ tớ hai người ngồi tĩnh tọa ở dưới đất một cái.
Nói:
- Phật môn vẫn luôn nói chuyện luân hồi, mấy năm trước, tôi đã nghe nói các người thử tự mình nắm giữ toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, muốn tự mình thực hiện luân hồi, nhưng hình như vẫn luôn không thực hiện.
- Tôi biết, các người vẫn luôn dòm ngó địa ngục, muốn thu nhận địa ngục vào trong tay của các người, nhưng tôi lại cảm thấy tò mò, vào thời đại của những Phủ Quân trước đó, tại sao các người lại không có động tĩnh gì.
- Làm sao đến thời kỳ của tôi đây.
- Các người lại thực sự phái người tới.
- Hơn nữa.
- Phật không đến.
- Kẻ tới lại là một Bồ Tát.
Trên mặt Bồ Tát mang mặt nạ, không nhìn ra được bất kỳ vui giận gì, đối mặt với lời chất vấn mang theo ý tứ khiêu khích rõ ràng của người đàn ông y phục trắng.
Ông ta chẳng qua chỉ rất bình tĩnh mà trả lời:
- Phật là Phật, tôi là tôi, Phật có chuyện của Phật, tôi có chuyện của tôi.
- Ông lại không muốn trở thành Phật sao?
- Sau khi thành Phật, thì tôi vẫn là tôi, Phật thì vẫn là Phật, thành Phật, chỉ là một giai đoạn, mà không phải một sự kết thúc.
- Lời này của ông, có chút thú vị.
Người đàn ông y phục trắng đứng dậy, đi tới trước mặt Bồ Tát.
Đế Thính mở mắt ra, mang theo vẻ đề phòng sâu sắc nhìn ngước mắt nhìn lên người đàn ông y phục trắng ở trước mặt.
Người đàn ông y phục trắng chợt đưa tay.
Giống như vừa nãy anh ta vừa mới sờ đầu Hầu Tử nhà mình vậy.
Sờ đầu Đế Thính một cái.
Đế Thính sửng sốt một phen, ngay sau đó thẹn quá thành giận, nhưng một khắc sau, trong nháy mắt, một luồng ý thức kinh khủng lập tức đổ ập xuống, trong một khoảnh khắc đã đánh sập tất cả mọi dũng khí và tức giận của nó.
Meo...
Người đàn ông y phục trắng vừa tiếp tục tiến hình tìm kiếm manh mối giết với Đế Thính, vừa nhìn về phía Bồ Tát.
- Không trách được ông sẽ được phái tới nơi này, các đời Phủ Quân, tính khí đều không tính là quá tốt, đám Chân Phật bọn họ không dám tự mình tới, cố ý phái ông đi tìm cái chết, xem ra ở trong đó ông cũng không sống được quá tốt đi?
- Chẳng qua là, tôi cũng coi như đã nhìn ra, đoán chừng ông cũng không vừa mắt bọn họ, đúng không?
Bồ Tát yên lặng không nói gì.
Người đàn ông y phục trắng không hài lòng mà lắc đầu một cái, nói:
- Ông tới, không phải là để nói chuyện sao?
Bồ Tát gật đầu một cái, đáp:
- Tôi chỉ là đang nghĩ, nên nói cái gì.
- Chuyện này mà còn cần nghĩ sao?
- Phải suy nghĩ cẩn thận.
- Tôi có khó nói chuyện như vậy sao?
- Nói chuyện với ngài rất đơn giản, nhưng muốn thuyết phục được ngài, rất khó.
Người đàn ông y phục trắng vung ngón tay lên, vốn dĩ chỉ có một chiếc ghế đá lại được chia làm hai, hắn chỉ chỉ bên kia, nói:
- Ngồi xuống, nói chuyện rõ ràng một phen, thật ra thì, tôi rất phá của, thực sự đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận