Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1229: Nổ! (1)

Ở trên bàn đá ở trung tâm đại viện này.
Doanh câu - người trên để trần - đang ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm rượu.
Ở bên cạnh anh ấy, chính là quan sai tịch thu gia sản đang ra ra vào vào, là từng tiếng kêu khóc, là từng tiếng khóc kể, ở ngay bên chân, còn có một người cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi dung mạo xinh đẹp đang ôm chân của anh ấy, cô ấy đang khóc rống rằng cô ấy không muốn rời đi, cô ấy không muốn đi, cứu em, cứu em, tình lang, tình lang, mau cứu em…
Quan sai ở phía sau cầm gông xiềng trói cô ấy lại, ở dùng sức túm lấy cô ấy, mắng cô ấy.
Cô ấy thì đang sống chết nắm lấy chân của doanh câu, khóc kể, cầu khẩn, không muốn ly biệt.
Nhìn tất cả những chuyện phát sinh cùng với những bóng người ở xung quanh.
Doanh câu không động chút tình cảm nào, không có đau thương, không có đồng cảm, mà cũng không thể nói là tâm trạng không có chút thay đổi nào được.
Tâm trạng thì có.
Đó chính là... Chán ghét.
...
Giống như một người vừa mới đi lạc vào một studio chụp ảnh vậy, từ đầu đến chân, so với tất cả mọi thứ chung quanh, dường như đều lộ ra vẻ không tương thích.
Hơn nữa cái người đi lạc vào này, cũng không bị coi như người vô hình.
Bởi vì.
Anh ấy chính là nhân vật chính, ngồi ở vị trí trung tâm.
Tất cả mọi người đều đang diễn xuất đến xuất thần.
Tất cả mọi người đều đang diễn đầy cảm xúc.
Ánh đèn chụp hình.
Bất kỳ một chi tiết nào cũng đều được làm đến tận cùng của sự hoàn mỹ.
Trừ một điều.
Nhân vật chính.
Ngay từ đầu là chán ghét.
Sau đó.
Chính là có chút không kiên nhẫn được nữa.
Bởi vì.
Có chút làm ồn.
Mà dường như là cảm ứng được sự thiếu kiên nhẫn của doanh câu.
Tất cả khung cảnh và những người ở xung quanh, đều theo đó mà phát sinh thay đổi tương ứng.
Vốn là đám phụ nữ đang gào khóc không muốn rời nhà, không muốn bị đi lưu đày cũng dám khóc nữa hô, ngoan ngoãn thu dọn rồi chấp thuận mang theo kia một chút ít đồ đạc đi theo quan sai đi ra ngoài.
Đứa trẻ trước đó vẫn còn đang la hét như tan nát tâm can, cũng lặng lẽ lau chùi nước mắt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng người lớn từ từ đi ra ngoài.
Các quan sai hung thần ác sát vừa rồi còn đang không ngừng quất roi da, vào lúc này cũng không dám la lối gây ra động tĩnh nào nữa, thu hồi roi da, hạ thấp giọng, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ để cho đám tội phạm đi nhanh hơn một chút.
Này, cẩn thận một chút, đừng cắn.
Phong cách của bức họa.
Bởi vì một chút xíu không kiên nhẫn của một người.
Đã trượt vào một đường ray đầy quỷ dị khác.
Ngay cả vị đại nha hoàn vẫn luôn lôi kéo ống giày doanh câu, luôn mồm la hét tình lang em không rời khỏi anh đâu, có chết thì em cũng phải chết cùng với anh kia.
Vào lúc này cũng tự giác buông lỏng tay ra.
Còn dùng ống tay áo của mình.
Lau chùi ở bên ngoài ống giày của doanh câu.
Mấy quan sai vẫn luôn lôi kéo sau lưng cô ấy kia, vào lúc này cũng đỡ cô ấy dậy.
Một mực cung kính mời mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Nhất định chính là kiểu mẫu của nền văn minh tịch biên gia sản thời đại mới.
Chính là cái thể loại có thể đi tranh được tiểu hồng kỳ* đó.
(*cờ đỏ: được hiểu như dấu hiệu của một cuộc cách mạng, hoặc được sử dụng cho những điều tiên tiến, chẳng hạn như đơn vị cờ đỏ)
Doanh câu chuyển động ly rượu trong tay.
Uống một hơi cạn sạch.
Chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, không thú vị.
Rượu ở đâu chứ.
...
Hình ảnh đang cố định ở trong đình, lần nữa chuyển động.
Rượu ở trong tay ông chủ Châu bị anh uống một hơi cạn sạch.
Sau đó buông xuống.
Mặt không đỏ, không thở gấp.
Thần sắc như thường.
Mà người đàn ông đang ngồi đối diện anh thì sắc mặt lại có chút phiếm hồng, đây là đang kìm nén, chuyện xưa của anh ta vừa nói đến cao hứng, mùi vị của rượu vừa mới bắt đầu đậm hơn, nhưng trước mắt vị này, lại trực tiếp như trâu gặm mẫu đơn, trong nháy mắt uống cạn sạch.
Tiếc nuối.
Lòng buồn bực.
Còn có một chút xíu.
Luống cuống.
- Ha ha, xem ra, tôn giá* cũng là một người có nhiều kinh nghiệm sống. (*kiểu xưng hô tôn trọng người đối diện)
Châu Trạch gật đầu một cái, còn không phải sao.
Đương nhiên rồi, anh chỉ phụ trách uống rượu, về phần những chuyện còn lại, sẽ không thuộc về phạm vi quan tâm của anh.
Giống như lúc trước luôn có con chó con mèo gì đó luôn muốn tiến hành đoạt xá với anh vậy.
Ông chủ Châu đều luôn hờ hững, các người muốn vào, cũng được, muốn thì cứ trực tiếp ném các người đến chỗ của Thiết hàm hàm đi, anh ấy vẫn luôn một mình ở nơi đó buồn chán đến mức chơi búp bê giải sầu rồi.
Vừa đúng lúc cho anh ấy chút niềm vui.
Thiếu niên áo tơi câu cá trên mặt hồ quay đầu lại, cố ý nhìn Châu Trạch một cái, hiển nhiên, loại phản ứng lạnh nhạt này của Châu Trạch khiến cho nó cũng rất giật mình.
Nó và vị này đã làm hàng xóm với nhau lâu như vậy rồi, đã sớm biết rõ trọng lượng của nhau rồi, chỉ là vị bà bà kia, mỗi lần, sau khi thắng anh ta, cũng sẽ nói may mắn vì anh ta vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, nếu không, cứ để cho anh ta ra ngoài gặp một ít chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhìn thêm một chút chuyện tháng năm thay đổi, có lẽ, rượu này, ngay cả bà ta cũng không dám uống.
Người đàn ông lại rót rượu lần nữa.
Sau đó nâng ly rượu lên.
Hướng về phía Châu Trạch.
Mỉm cười nói:
- Ly thứ nhất, chính là để kính thói đời nóng lạnh, cuộc đời thăng thăng trầm trầm, vốn là lẽ thường, thủy triều lên xuống, mới là tự nhiên.
- Vì vậy, ly thứ hai này, dành để kính kim qua thiết mã*, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau!
(*ý chỉ tư thế hào hùng, tư thế của anh hùng, hoặc cũng dùng để chỉ chiến tranh)
Châu Trạch bưng chén rượu lên:
- Đến, chúng ta...
Không đợi người đàn ông nói xong.
Ông chủ Châu trực tiếp uống cạn.
Người đàn ông sửng sốt một chút.
Lúc này cộng ẩm!
Hình ảnh trong đình.
Lại lần nữa đông cứng lại.
Hai người tiếp tục duy trì động tác uống rượu, không nhúc nhích.
Oanh Oanh ở bên hồ, đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, vào lúc này ngược lại lại không có gì lo lắng, có lẽ, ở trong mắt của Oanh Oanh, cho dù mỗi ngày ông chủ đều nằm trên ghế sô pha phơi nắng xem báo, đó cũng là biểu hiện của trí tuệ uyên thâm giống như Gia Cát Lượng.
Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, không phải chính là đạo lý này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận