Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 875: Doanh câu, trở về! (2)

Cảnh sát Trần nhướng mày.
Hai tay bắt được cổ Châu Trạch.
Dùng sức kéo ra bên ngoài.
- Hí!
Thân thể Châu Trạch vẫn bị cảnh sát Trần cứng rắn lôi ra.
Nhưng ngay tiếp theo, vị trí cổ cảnh sát Trần cũng bị xé rách một tảng lớn máu thịt.
Trên mặt và dưới môi Châu Trạch tất cả đều là máu tươi, nhưng đa số là máu tươi của cảnh sát Trần, giữa răng còn có thể thấy rõ một ít da thịt lưu lại.
Đây là thật.
Cho dù lão tử đánh không lại ngươi.
Nhưng cho dù phải liều mạng.
Lão tử cũng muốn cắn rớt một miếng thịt từ trên người ngươi.
Để ngươi phải chảy thêm chút máu!
- Ngươi, muốn chết!
Cảnh sát Trần một tay bắt được cổ Châu Trạch, trực tiếp đập lên trên mặt đất.
- Oanh!
Châu Trạch bị nện xuống đất, đầu tiếp đất trước.
- Đi tìm chết cho ta!
Cảnh sát Trần đưa chân.
Nặng nề mà giẫm lên ngực Châu Trạch.
Chỉ nghe từng tiếng rắc rắc... giòn vang.
Lúc này xương sườn nơi ngực Châu Trạch đã gãy không biết bao nhiêu cái.
Nhưng cảnh sát Trần vẫn không bỏ qua.
Vết thương trên cổ vẫn luôn nói cho cô ấy biết bản thân mình vừa bị sỉ nhục, vừa bị cắn ngược.
Mà hai chữ "Vượng Tài" kia lại càng khiến cô ấy triệt để thẹn quá hoá giận!
Cô ấy cúi người xuống.
Hai tay hung tợn đâm về phía ngực Châu Trạch.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Lão phụ giã mét.
Lại cương mãnh không gì sánh được!
Lúc trước Châu Trạch và cảnh sát Trần đánh một trận, trên người vốn có vài vết thương, nhưng mấu chốt nhất vẫn là vào thời khắc ấy, anh bị trận pháp ông lão dùng máu bố trí ra hãm hại, sát khí trong cơ thể trực tiếp bị phá ra!
Lúc này Châu Trạch.
Làm một phép so sánh không thích hợp.
Giống như một chiếc xe tăng không còn nhiên liệu.
Thoạt nhìn vẫn kiên cố không gì sánh được như trước, nhưng lại đã mất đi khả năng di chuyển, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Đương nhiên.
Cảnh sát Trần muốn hoàn toàn giải quyết Châu Trạch.
Cũng cần phí một chút công phu.
Cho dù Châu Trạch không cách nào tiến hành phòng ngự hay đánh ra những công kích có hiệu.
Nhưng cho dù muốn hủy đi tháp cũng cần phải có thời gian nhất định.
- Ta muốn bóp nát trái tim ngươi, đảo loạn tất cả bên trong cơ thể ngươi, để thân thể ngươi vẫn lấy làm tự hào từng bước từng bước hoàn toàn tan vỡ, triệt để tan rã!
- A...
Nhưng vào lúc này.
Châu Trạch gần như không nói tiếng nào trước đó, thân thể lại co rút mạnh, hai tay hai chân lại có thể trực tiếp bu lên trên người cảnh sát Trần.
Đáng chết.
Vậy mà anh còn có sức lực!
Cảnh sát Trần theo bản năng đập một quyền xuống.
- Rầm!
Thế nhưng.
Hai chân và hai tay Châu Trạch lại gắt gao móc vào cô ấy, tươi sống thừa nhận một quyền này.
- Vèo!
Răng nanh.
Đâm vào sâu trong cánh tay trái của cảnh sát Trần.
Châu Trạch vừa bừa bãi cười to vừa điên cuồng cắn xé, nuốt!
- Ta, để cho ngươi cắn, để cho ngươi tiếp tục cắn!
Lần này cảnh sát Trần không tiếp tục thử đánh bay Châu Trạch, mà cố ý cúi người, một tay bóp lấy hàm dưới của Châu Trạch, tay kia lại trực tiếp chộp tới một cái nanh của Châu Trạch.
- Rút răng ngươi, ta để cho ngươi cắn, cắn đi!
- Sát sát!
Một cái nanh.
Bị cảnh sát Trần tươi sống rút ra khỏi miệng Châu Trạch.
Thế nhưng.
Châu Trạch lại vẫn bất vi sở động như cũ.
Một cái răng nanh khác còn đang tiếp tục gắt gao cắm sâu trong máu thịt nơi cánh tay cảnh sát Trần, điên cuồng mà quấy!
Cảnh sát Trần lại bắt được một cái răng khác.
- Rút lông Phượng Hoàng, nhổ răng cương thi, ha ha.
- Sát sát!
Khi cái răng nanh thứ hai cũng bị rút ra.
Tất cả sức lực trong cơ thể Châu Trạch như đều bị rút sạch không còn.
Cảnh sát Trần một tay cầm lấy cổ Châu Trạch, hung tợn ném xuống phía dưới!
- Rầm!
Lần này Châu Trạch thực sự tứ chi mở ra.
Té xuống đất.
Ngực cơ hồ bị đập vỡ.
Trên mặt tất cả đều là máu tươi.
Thân thể run lên một cái.
Ngực cảnh sát Trần phập phồng một trận.
Sau lưng cái bóng độc giác thú cũng đang không ngừng rống giận gầm thét.
Một chân cô ấy giẫm lên ngực Châu Trạch.
Hai tay kéo lấy cánh tay Châu Trạch.
Bắt đầu phát lực.
Giống như kéo co.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt cót két!!!!!!!!!
Cánh tay Châu Trạch bắt đầu bị kéo dài ra, vị trí máu thịt bên vai cũng đang từ từ bị tách rời, chỗ sâu xung xương cốt vang lên tiếng răng rắc, rõ ràng vô cùng!
- Ba!
Tiếng vang rất giòn.
Một cánh tay của Châu Trạch hoàn toàn bị kéo rời.
Đã rơi vào trong tay cảnh sát Trần.
Trên người "pháp thú".
Cũng hoàn toàn bị máu tươi của bản thân mình và của Châu Trạch triệt để ô nhiễm.
Thoạt nhìn cực kỳ âm trầm đáng sợ.
Cánh tay mới vừa phục hồi được một ngày.
Lại bị đứt.
- Ngươi nghe xem, bên ngoài kết giới, người của ngươi còn muốn tới cứu ngươi đây, ha ha.
Cảnh sát Trần kề mặt tới trước mặt Châu Trạch.
- Bọn hắn không thể phá nổi kết giới này, không đúng, có lẽ cũng chưa chắc, nhưng cho dù bọn họ có thể phá vỡ kết giới, nhưng đợi khi bọn họ đi vào được.
- Ngươi cũng đã sớm bị ta tháo thành tám khối!
- Chẳng qua ngươi yên tâm.
- Ta sẽ không để cho ngươi đi một mình.
- Ta sẽ khiến bọn họ lên đường cùng ngươi.
- Ai bảo ngươi thành công chọc giận ta đây?
- Vượng Tài.
- Không phải cái tên ngươi có thể gọi!!!!!!
Rồng có vảy ngược, Giải Trãi cũng là như thế, trong đáy lòng mỗi người đều có khu vực cả mình và người khác đều không thể chạm tới, không thể trêu chọc, rất hiển nhiên, lần này Châu Trạch thực sự chọc Giải Trãi ngoan độc, vậy mà khiến bản tính mãnh thú ở sâu trong nội tâm bị triệt để bạo phát ra.
Pháp thú, pháp thú.
Nó vốn là mãnh thú do Đế Nghiêu chăn nuôi.
Tính tình đương nhiên cũng không tốt.
Nếu không để nó đi làm pháp thú, nó còn chấp pháp nghiêm chỉnh kiểu gì được?
Cảnh sát Trần nói xong, hai tay bắt được cổ Châu Trạch, hai chân lại giẫm lên lồng ngực Châu Trạch, bước tiếp theo, cô ấy muốn xoắn gãy đầu Châu Trạch xuống.
Chỉ là.
Khi hai tay của cô ấy vừa nắm lấy đầu Châu Trạch, Châu Trạch bỗng nghiêng mặt qua, hé miệng, cắn bàn tay cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần lại cười.
- Ngươi cắn đi, ngươi tiếp tục cắn đi, như một con chó, cắn cho ta đi!
Không có răng nanh của cương thi.
Dựa vào hai hàm răng không khác gì người bình thường, làm sao có thể phá vỡ phòng ngự thân thể của cảnh sát Trần?
Nhưng Châu Trạch vẫn đang dùng sức cắn, liều mạng cắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận