Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 631: Chó giữ nhà!

Nhìn ba trăm quỷ sai vọt vào bên trong như quỷ tử tiến thôn.
- Hí...
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy.
Tim.
Đau nhức đến không thể thở nổi.
Trước đây anh vẫn cảm thấy không có gì quan trọng, dù sao thì đánh thổ hào chia ruộng đất, ngươi zô ta nào ta cũng zô ta nào.
Nhưng hiện tại, chợt phát hiện đây là phần ruộng đồng nhà mình.
Ông chủ Châu lại cảm thấy rất đau lòng.
Lại liên tưởng đến.
Mấy ngàn năm nay, nơi này.
Không biết đã bị bao nhiêu cá lớn cá nhỏ lục lọi hết lần này tới lần khác.
Không biết bao nhiêu trân bảo trân tàng bị người khác lấy đi.
Loại đau đớn này.
Sâu tận xương tủy!
Lão Trương chỉ cảm thấy thân thể ông chủ nhà mình đang không ngừng lắc lư, lúc này anh ta đưa tay dìu Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ làm sao vậy?
- Không sao, để tôi thở một hơi.
Hít vào.
Thở ra.
Hít vào.
Thở ra.
Vẫn rất tức giận!
Đột nhiên Lão Trương cảm thấy bàn tay đang cầm lấy tay mình bỗng nhiên phát lực.
Sau đó anh ta nghe được ông chủ cắn răng nghiến lợi nói:
- Đi, chúng ta đi vào!
Ách.
Lão Trương có chút không nghĩ ra.
Lúc trước người nói yên lặng theo dõi kỳ biến, tầm bảo có nguy hiểm, không phải là ông chủ sao?
Lão Trương cũng không hỏi, cứ đi theo Châu Trạch cùng xuống bậc thang, đi vào.
Đồng thời Châu Trạch càng đi càng nhanh, cuối cùng anh đã bắt đầu chạy!
Thời gian không chờ ta.
Thời gian không chờ ta!
Ta…
Ta…
Đều là của ta…
Các người mau buông xuống cho lão tử!
Mà thanh niên mặc áo đen kia lại có chút kinh ngạc nhìn hai người dần dần biến mất trong tầm mắt anh ta.
Sau đó anh ta lại nằm trên bậc thang.
Tiếp tục nhắm hai mắt lại.
... ... ...
Cũng không biết là vì cung điện từng chịu đựng vô số lần cướp đoạt và tra xét, hay nó vốn được thiết kế như vậy.
Liên tiếp đi qua nhiều ban công, bên trong đều có vẻ trống rỗng.
Cho dù là ruộng đồng xanh tươi dường như cũng bị người giật xuống mang đi, chỉ còn lại kết cấu bằng gỗ.
Khiến Châu Trạch khiếp sợ là.
Ngay cả xà nhà cũng bị người mổ ra, lấy đi mất một mảnh.
- Nơi nào có thứ tốt, biết thì nói một tiếng.
- Không... ... biết... ... nói... ...
Mấy ngàn năm cướp đoạt, dù có thứ tốt cũng đã sớm bị mất đi.
Dù sao ngay cả lịch đại Thái Sơn phủ quân phía sau Địa Tạng Vương Bồ Tát cùng với Thập Điện Diêm La, cũng đều từng tới đây "thương tiếc".
Đương nhiên.
Nói là "thương tiếc".
Nhưng cụ thể là làm gì.
Rành mạch rõ ràng.
- Vậy anh suy nghĩ lại một chút, rốt cuộc có chỗ nào cất chứa thứ tốt mà người ngoài rất khó phát hiện không?
- Lại rất có thể hiện tại vẫn còn lưu lại?
- Có... ...... ...
- Vậy anh nói mau đi, ở đâu, phải đi thế nào?
- Vì... ... sao... ... phải... ... cho... ... anh?
- Bây giờ còn cả gần ba trăm quỷ sai đang tìm vận may bên trong, cho người khác lấy đi không bằng cho tôi lấy đi đi?
- Thà... đưa đồ... cho... người ngoài... cũng không... đưa đồ... cho... gia nô...
- ... ... - Châu Trạch.
Không có gì để hàn huyên.
Câu chuyện đã đi vào góc chết.
- Chẳng lẽ không còn chỗ thương lượng thật sao?
- Anh... ... cầu... ... tôi... ... đi... ...
- ... ... - Châu Trạch.
Mẹ nó anh có độc sao!
Những thứ này đều là đồ đạc của anh.
Bị người khác trộm mấy nghìn năm nay, anh không đau lòng chút nào sao?
... ... ...
- Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
- Hí... A a a!!!
- Còn đau không?
- Đau.
- Ha ha, kiên nhẫn một chút.
- Vẫn là chúng ta khinh thường Bình Đẳng Vương Lục.
- Bình thường, dầu gì người ta cũng là một trong Thập Điện Diêm La, lại trấn áp cái vị ở Phong Đô Quỷ Thành, không có chút thủ đoạn, sao có thể thượng vị?
- Vẫn là anh quá sính cường rồi.
- Cứ nhất định phải đấu một trận với vị Bình Đẳng Vương kia, nếu không, lúc đó mấy thường thị(1) chúng ta đồng loạt ra tay, Bình Đẳng Vương không thể tạo ra bọt sóng như thế.
(1) Thường thị: hoạn quan, thái giám
- Tốt cho anh ta quá, chỉ là một bộ khôi lỗi vương của âm ty mà thôi, đáng để mấy thường thị chúng ta đồng loạt ra tay trấn áp sao?
- Được được được, là tốt cho anh ta, tốt cho anh ta, anh lại nhìn vết thương trên người anh một chút đi, tổng cộng có bảy nơi bị thương, anh đích thân áp chế chung quanh, tôi phong ấn ba vết thương cho anh, nhưng tạm thời chưa tìm được biện pháp nào hữu hiệu có thể nhanh chóng hóa giải bọn nó.
- Điều dưỡng một thời gian ngắn là tốt rồi, tôi có thể cảm giác được, lực lượng nơi vết thương đang không ngừng yếu bớt, chỉ là co đầu rút cổ ở nơi này khiến lòng tôi rất khó chịu.
- Dù sao đây cũng là nơi hai mắt âm ty không cách nào nhìn thấy.
- Tuy nói hiện tại nhìn như bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng có thể đoán được, chắc chắn mấy điện khác đã như phát rồ bí mật truy tung chúng ta, hiện tại anh không thích hợp xuất thủ với người khác, một khi thương thế tái phát, rất có thể sẽ dẫn đến linh hồn anh bị phân cách, trực tiếp tiêu tan thành mây khói là khoa trương, nhưng hạ mất mấy cảnh giới là chuyện không thể tránh né.
- Phải biết rằng, lần này anh thụ thương đã khiến Đại Trường Thu rất bất mãn.
- Tôi biết, yên tâm đi, tôi điều dưỡng một thời gian ngắn là được rồi.
- Tôi rời đi trước nơi đây, mấy điện khác còn đang truy tung chúng ta, nhưng không phải chúng ta còn cần truy tung vị Bình Đẳng Vương kia sao?
- Cửu điện… Nếu Bình Đẳng Vương Lục không hoàn toàn chết đi, sợ rằng chúng ta có tàn sát toàn bộ cửu điện cũng khó có thể nói là triệt để diệt trừ cửu điện.
- Khặc khặc, hiện tại anh ta đã rất chật vật, vừa phải tránh né chúng ta truy sát, vừa không dám liên hệ với người của những điện khác, bởi vì, anh ta không biết trong chín điện còn lại, tới cùng còn bao nhiêu điện chưa đầu phục chúng ta.
- Anh đi đi thôi.
- Chớ để anh ta chạy trốn.
- Tôi ở chỗ này dưỡng thương là được.
- Ừm.
Một bóng đen rời khỏi.
Sau đó.
Ở nơi kín gió này.
Có một người đàn ông mặc quan bào đen đi ra.
Người đàn ông không râu, khuôn mặt tinh xảo.
Lưng hơi khòm.
Khiến người ta có cảm giác âm nhu cực kỳ.
Nếu lại nhìn kỹ.
Có thể phát hiện trên người anh ta có mấy sợi tơ máu, thỉnh thoảng lại phát ra tia sáng đỏ, những thứ này là vết thương trên người anh ta.
Qua không biết bao lâu.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một chút tiếng ồn ào.
Người đàn ông bỗng nhiên mở mắt ra.
Con ngươi của anh ta chia làm bảy màu, giống như hổ phách bị khảm bên trong.
- Người của âm ty đã phát hiện ra mình?
Người đàn ông tự lẩm bẩm.
Đi tới vách tường gần anh ta nhất phía trước.
Lòng bàn tay dán lên.
Sau đó vẽ ra một vòng tròn.
Ở trong vòng tròn.
Anh ta nhìn thấy ba quỷ sai đang đi về phía tòa điện vũ này, xa xa dường như còn có tung tích của những quỷ sai khác.
Người đàn ông nhíu nhíu mày.
Đám người này không tới đây vì anh ta.
Trừ phi đầu óc âm ty thật sự tập thể úng nước.
Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không phái ra nhiều quỷ sai như vậy đến tìm người có khả năng là hung thủ đã tiêu diệt cửu điện!
- Khặc khặc.
- Cũng tốt.
- Vừa lúc có thể để mình bồi bổ một chút, đẩy nhanh tốc độ khôi phục thương thế.
... ...
- Tên quỷ sai Thông Thành kia giọng điệu thật lớn.
- Đúng vậy, trực tiếp hô một câu cô không xứng, ha ha, sao anh ta không dám cuồng ngạo như vậy với tuần kiểm đại nhân?
Hiển nhiên hai nam quỷ sai này còn đang oán giận vì chuyện lúc trước.
- Anh ta có thể gần như toàn diệt quỷ sai Từ Châu, hiển nhiên người ta có vốn liếng để tự ngạo.
Người phụ nữ mặc váy trắng ngăn hai người đồng bạn đang oán giận, tiếp tục nói:
- Chúng ta vẫn nên suy nghĩ chuyện của mình thì hơn, chuyện của người khác không liên quan gì đến chúng ta.
Trong đoàn đội này, người phụ nữ có danh vọng không nhỏ, cô ấy vừa lên tiếng, hai nam quỷ sai khác cũng không nói gì nữa.
Lúc này.
Một nam quỷ sai trong đó bỗng nhiên ngạc nhiên hô lên:
- Nơi này có đồ vật!
Một gốc nấm màu tím lại có thể ương ngạnh mọc ra từ giữa khe sàn nhà.
Sắc điệu chủ đạo ở địa ngục là hai màu xám trắng, cũng bởi vậy, mọi màu sắc tươi đẹp khác tất nhiên đại biểu cho một loại không tầm thường, nhất là ở loại địa phương này.
Nam quỷ sai không chút nghĩ ngợi trực tiếp xông qua, đưa tay muốn hái đi.
Chỉ là.
Khi tay anh ta nắm lấy cây nấm kia thì.
Đột nhiên anh ta hét thảm một tiếng.
Trong nháy mắt, màu tím phía trên cây nấm lan tràn lên, dần dần nhuộm kín tay anh ta.
- Rầm!
Lúc này, thân thể vị nam quỷ sai bắt đầu uể oải xuống.
Linh hồn nhanh chóng bị phân giải, hút khô.
Chỉ còn lại một đoàn khói mù hình người.
Sau đó tiêu tán!
Hết thảy phát sinh quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến hai quỷ sai một nam một nữ khác không có thời gian phản ứng.
- A a a a!!!!
Nam quỷ sai kia cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hai chân anh ta bắt đầu biến sắc.
Sau đó linh hồn của anh ta bắt đầu nhanh chóng tiêu tán.
Toàn bộ linh hồn như bị hút xuống dưới sàn nhà.
Nữ quỷ sai không do dự nữa, lập tức chạy ra ngoài điện.
- Rầm!
Một ống tay áo xông tới.
Trực tiếp cuốn cả người nữ quỷ sai trở về.
Sau đó.
Nữ quỷ sai mới vừa đứng vững thân hình, đang chuẩn bị có động tác kế tiếp thì.
Cô ấy lại phát hiện có một người.
Đã đứng sau lưng mình.
Lồng ngực người này hoàn toàn dán chặt lấy lưng cô ấy.
- Phù... ...
Người đàn ông mặc quan bào màu đen nhẹ nhàng thổi một hơi vào vành tai nữ quỷ sai.
Thổi tới sợi tóc di động.
Nữ quỷ sai chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp như bị hạ cấm chế, căn bản không cách nào nhúc nhích!
- Khặc khặc... Phụ nữ, chậc chậc, phụ nữ...
Người đàn ông có chút dâm loạn mà đưa tay dạo chơi trên người nữ quỷ sai.
Ngay từ đầu là nhớ lại.
Sau đó là tham lam.
Sau đó là bất đắc dĩ.
Cuối cùng là phẫn nộ.
Anh ta hé miệng.
Một tay bóp cổ nữ quỷ sai.
Trực tiếp quát ầm lên:
- Tao hận phụ nữ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận