Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1630: Nhìn thấy! (2)

Châu Trạch gật đầu một cái, vẻ mặt lại không khỏi có chút im lặng.
Doanh câu đã từng nói, nếu như Hiên Viên kiếm đánh tới, Doanh câu anh ấy coi như tránh không thoát được, nhất định bị chém rớt, nhưng Châu Trạch, vẫn có xác suất có thể sống sót được.
Nhưng Châu Trạch có một loại dự cảm, hình ảnh đó, nếu như đã xuất hiện ở trong giấc mộng của mình, như vậy, thời điểm khi thời điểm tới, anh muốn trốn khỏi loại số mệnh vốn thuộc về Doanh câu này, đoán chừng cũng rất khó.
Dù sao, quan hệ hai người bọn họ thế nhưng là kiểu còn thân hơn hai con châu chấu trên cùng một sợi dây nữa đấy.
Nếu thật sự đến lúc đó, Châu Trạch cũng sẽ không khóc không quậy đòi hỏi Doanh câu cố ý bảo toàn cho anh, nếu như có hy vọng mà nói, dù là chỉ có một chút khả năng, ngược lại anh cũng hy vọng có thể đi theo Doanh câu đánh cược một lần.
Thắng cuộc, mọi người cùng nhau tiếp tục làm Cá mặn.
Thua cuộc, vậy thì thật sự có thể lật ngược cái bụng, bôi muối lên rồi.
Đời này, mặc dù không được mấy năm, trong đó còn có một năm ngủ say.
Những thứ nên hưởng thụ, cũng đã hưởng thụ qua rồi, nên buông lỏng, cũng đã buông lỏng, nói thật, thật sự không có bao nhiêu tiếc nuối.
Ngoại trừ cô gái hiện tại đang chà lưng giúp anh.
Phía trước bồn tắm là cửa sổ sát đất, nằm ở bên trong, cũng có thể nhìn thấy biển, cũng có thể phơi mặt trời.
Dưới việc kỹ xảo đấm bóp của Oanh Oanh càng ngày càng thông thạo, Châu Trạch lúc ở trên máy bay cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu, mí mắt bắt đầu càng ngày càng nặng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhận ra được ông chủ đã chìm vào giấc ngủ, Oanh Oanh giảm nhẹ động tác trên tay, đổi thành từ từ xoa bóp huyệt vị trên đầu cho ông chủ.
Đợi đến sau khi ông chủ ngủ say.
Oanh Oanh dựa lưng vào bồn tắm ngồi xuống.
Lúc ông chủ ngủ, cô ấy không thể rời đi quá xa, nếu không ông chủ lại tỉnh lại.
Cô ấy cũng không cảm thấy đây là một loại trói buộc, ngược lại thì loại cảm giác được ông chủ cần này, cô ấy rất hưởng thụ, cũng rất vui vẻ.
Lấy ra quyển « Tu dưỡng bản thân của người hầu gái Ⅷ » trước đó vẫn được đặt ở bên cạnh.
Vừa lật từng trang, vừa nghe tiếng hít thở đều đều của ông chủ.
Oanh Oanh chỉ cảm thấy, đại khái thì đây chính là thứ mang tên năm tháng tốt đẹp đi.
...
- Tí tách… tí tách… tí tách…
Hiện tại Châu Trạch rất muốn đập đồ.
Chỉ dùng lời chửi thề để mắng người, đã không cách nào giải quyết được sự buồn bực trong nội tâm của anh nữa rồi.
Ở trong cảnh sắc tốt như vậy, trong một căn phòng đắt tiền như vậy.
Mà anh lại nằm mơ giấc mộng chết tiệt này.
Chẳng qua là, hai tay chạm tới, lại không đụng được bất kì thứ gì, trong tầm mắt của anh, cũng là một màu đen kịt.
Châu Trạch không còn muốn chạy, cũng không muốn di chuyển nữa, nếu như đây là một giấc mộng, thì mặc kệ mày làm cái gì, lão tử cũng không thèm phối hợp nữa.
Tao cứ như vậy, mày làm nhanh lên đi, tao ngủ là được.
Phía trước, bắt đầu xuất hiện ánh sáng, lại càng ngày càng gần.
Cho nên, giấc mơ chính là rẻ tiền đến như vậy, cho dù bạn có bất động ở chỗ này, nó cũng sẽ chủ động tiếp cận đến trước mặt bạn.
Ánh sáng rất yếu, đan xen vào bóng tối khắp bốn phía, giống như là sau khi rót sữa bò rót vào trong chè vừng, thì điên cuồng khuấy đều lên vậy.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Trong lúc mơ hồ.
Khung cảnh mơ hồ trước mặt giống như có loại cảm giác đã từng quen biết.
Châu Trạch theo bản năng nhích tới gần mấy bước.
Thứ cứng rắn lại lạnh như băng mà cánh tay chạm tới, hẳn là vách tường đi.
Đúng rồi.
Nơi này là căn mộ thất kia!
Đệt!
Trong nội tâm ông chủ Châu đột nhiên phát hoảng.
Không phải là anh đã chạy tới Tam Á rồi sao, sao lại còn bị “bắt” trở về tiếp tục làm người chocolate nữa chứ?
Cũng may.
Đây đúng là một giấc mộng, cũng không phải là thứ cảm giác góc nhìn của phân thân, chuyện này cũng khiến cho lòng Châu Trạch yên tâm được một chút.
Trong khung cảnh mơ hồ.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một người ngồi ở bên bờ hồ.
Người này để trần người trên.
Đưa lưng về phía Châu Trạch.
Ở sau lưng người đó, có khắc một ít phù văn màu đen bí ẩn và uy nghiêm.
Châu Trạch há to miệng, muốn kêu lên, nhưng làm thế nào kêu cũng không kêu được, giờ khắc này, phảng phất như thể bóng đen bốn phía đều bắt đầu điên cuồng rót vào trong miệng anh,
Trong khung cảnh này.
Người đàn ông để trần người trên kia đưa tay vào trong hồ.
Vào lúc này, dường như toàn bộ một thất đều run lên, phảng phất như đã hình thành một loại hô ứng cực kỳ thân thiết.
Từng phần phù văn đẹp đẽ bắt đầu chớp lóe lưu chuyển ở trên vách tường, đây là hình ảnh mà trước đó Châu Trạch chưa từng nhìn thấy và cũng chưa bao giờ kích phát được ở bên trong một thất.
Ngôi mộ thất kia, quả nhiên không đơn giản như vậy!
Hồ nước bắt đầu sôi trào.
Trong hồ nước.
Cũng xuất hiện một bóng người.
Bóng người từ từ ngồi dậy ở trong hồ.
Cách quá xa, nhìn không rõ lắm, nhưng trong lúc mơ hồ, lại có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Mà lúc này.
Người đàn ông để trần nửa người trên kia cũng chậm rãi xoay người.
Ánh mắt của người đó.
Dường như đã xuyên thấu hết tất cả mọi cách trở.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Ánh mắt của hai người giao nhau, khung cảnh bốn phía vốn vặn vẹo và mơ hồ, vào lúc này dường như cũng bị ánh mắt bắn tới của đối phương hoàn toàn xuyên thấu, như thế bất kỳ sự hỗn độn nào, ở trước mặt người đó, đều phải cam chịu khuất phục.
Châu Trạch nhìn theo người đó.
Người đó cũng đang ngó chừng Châu Trạch.
Một loại cảm giác phiền muộn tới cực điểm bắt đầu đánh tới.
Vị trí trên ngực lại càng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Châu Trạch vừa đưa tay siết chặt lấy vị trí lồng ngực của mình, vừa dùng một giọng nói cực kỳ đè nén mà nói:
- Không phải là anh đã nói.
- Không nhớ ra nơi đó sao…

Loại mắt đối mắt như thế này, ngay cả chính bản thân Châu Trạch cũng không biết được chính xác là đã kéo dài bao lâu, chỉ biết là trong toàn bộ quá trình này, dường như đại não của mình đã thuộc về trạng thái nửa treo máy.
Lúc này, Doanh câu trong khung cảnh lại lần nữa xoay người, hoàn cảnh vốn bị ánh mắt kia xuyên thấu lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận