Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 236: Xích sắt dây dưa (2)

Tiếng xích khóa kia bỗng nhiên biến mất theo, phảng phất như đã đi thật xa.
Nhưng từ nơi sâu xa, Châu Trạch vẫn có thể tưởng tượng ra được vừa rồi có một tên khốn nào đó đeo xiềng xích trên chân, đi ngang qua người mình.
Anh ta muốn đi đâu?
Anh ta muốn làm gì?
Vong hồn có thể hoạt động bình thường ở một nơi như cục cảnh sát, rốt cuộc đây là tồn tại như thế nào đây?
Hiện tại Châu Trạch đã không có ý muốn bắt cá lớn nữa, mà anh bắt đầu lo lắng không biết thứ này có thể tạo thành ảnh hưởng xấu gì đối với xã hội hay không, có thể tổn thương người vô tội hay không.
Cũng giống như tiểu loli không thể nào lui về phía sau khi đối diện với quỷ Nhật ở suối nước nóng lúc trước, đây là chức trách của bọn họ, âm ty có thể không để ý tới chuyện đám quỷ sai tầng dưới chót như mình giết chóc hay kiếm thêm một khoản thu nhập, nhưng một khi mình không hoàn thành nhiệm vụ của quỷ sai, chắc chắn âm ty sẽ có thủ đoạn riêng để nghiêm phạt.
Ngắm nhìn bốn phía, Châu Trạch phát hiện ở góc đối diện có một bệnh viện hậu môn trực tràng.
Được rồi, xuất phát từ cảm giác bản năng, dường như những nơi như bệnh viện trường học có thể dễ dàng gặp phải quỷ hơn, Châu Trạch theo bản năng đi thẳng về phía cửa bệnh viện.
Bệnh viện này không lớn, chỉ có một tòa nhà, xem là đây là một bệnh viện chuyên khoa cỡ nhỏ.
Đi tới cửa bệnh viện, Châu Trạch ngồi xuống trên bậc thang.
- Ngăn giúp tôi một chút. - Châu Trạch nói với lão đạo và Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh.
Hai người gật đầu, mặc dù cả hai người đều không biết rõ ý định của Châu Trạch, thế nhưng bọn họ vẫn lựa chọn phối hợp như trước.
Móng trên bàn tay phải của Châu Trạch lại dài ra, đồng thời còn có từng luồng khí đen vờn quanh, sau đó, móng ngón tay giữa của Châu Trạch chạm tới gạch men sứ trên đất, khí đen cũng sáp nhập vào sâu bên dưới.
Nhưng lần này, trên mặt đất lại không có dấu chân màu đen hiện ra, trước đây chiêu này của Châu Trạch có thể dùng được mọi lúc mọi trường hợp, mà anh cũng chẳng thể nào chơi đùa mấy loại xiếc nguyên thần xuất khiếu gì gì đó như tiểu loli.
Biu một cái.
Lập tức biến mất.
Biu một cái.
Lập tức trở lại rồi.
Nhưng anh cũng có phương pháp bắt quỷ của riêng mình, thế nhưng điều khiến người ta cảm thấy rất ngoài ý muốn là, lần này không chỉ không thể nhìn thấy quỷ, ngay cả dấu chân của nó cũng không hề có ý hiện ra.
Đây rốt cuộc... là vật gì?
Châu Trạch đứng lên đi xuống bậc thang, vấn đề quan trọng nhất hiện tại là anh căn bản không thể tìm được vật kia, thế làm sao có thể giải quyết nó được đây?
Vậy mà vào đúng lúc này, tiếng "sàn sạt" lần thứ hai vang lên.
Châu Trạch hít sâu một hơi, tay nắm thật chặt. Anh đang tức giận, thực sự tức giận, rõ ràng là đối phương đang khiêu khích và trêu chọc bản thân mình, đây rõ ràng là thẳng thừng không đặt quỷ sai như anh vào mắt!
Quan làng tuy nhỏ, thế nhưng dầu gì cũng là cán bộ, không phải sao?
Trong lòng ông chủ Châu thậm chí còn sinh ra xung động, cùng lắm thì lại mở ra vô song bắt con quỷ thùng rỗng kêu to này lại, cho dù có bị liệt thêm nửa tháng cũng chẳng là gì.
Nhưng Châu Trạch lại lo rằng sau khi mình biến thành cương thi vẫn chẳng thể làm gì con quỷ này, vậy có nghĩa trong vòng nửa tháng sau đó, bản thân mình sẽ chẳng thể nào làm bất kỳ chuyện gì nữa.
- Sàn sạt... Sàn sạt...
Giọng nói còn đang vang lên.
Châu Trạch nhắm mắt lại, bắt đầu dùng lỗ tai lắng nghe.
Ở bên trái, phía bên trái tiếng động này có vẻ rõ ràng hơn!
Châu Trạch mở mắt ra, bên trái là vị trí cửa vào của bệnh viện, Châu Trạch trực tiếp đẩy lão đạo và Hứa Thanh Lãng trước mặt ra, xông thẳng vào bên trong.
- Sàn sạt... Sàn sạt... Sàn sạt..... . ! ! ! ! ! ! ! !
Dường như nó đang cố ý đùa cợt Châu Trạch, khi Châu Trạch bắt đầu chạy nhanh về phương hướng kia, tiếng khóa sắt lần thứ hai trở nên dồn dập hẳn lên, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, giống hệt như người kia đang chạy ngay trước mặt mình vậy.
Lão đạo và Hứa Thanh Lãng chỉ có thể chạy theo sau lưng Châu Trạch, tuy rằng bọn họ không hiểu rốt cuộc Châu Trạch đang đuổi theo cái gì, thế nhưng bọn họ cứ chạy theo là được.
Thật ra, Châu Trạch cũng không hiểu bản thân mình đang đuổi theo cái gì.
Anh thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, đến cùng thứ mình đang đuổi có phải là quỷ hay không?
Nếu là quỷ, vì sao mình lại không thể nhìn thấy?
Liệu đó có phải là sơn tinh dã quái gì không?
Nó đã dùng thủ thuật che mắt đặc thù nên mình không thể nhìn thấy?
Nhưng vì sao trên người nó lại mang theo xiềng xích làm gì?
Có kinh nghiệm với con khỉ xóc lọ trước đây, đối với tinh quái Châu Trạch vẫn luôn mang theo một loại tâm thái cực kỳ thận trọng, mặc kệ thế nào đi nữa, ông chủ Châu cũng sẽ không đần độn như lúc trước trực tiếp xông lên liều mạng với nó.
Tiếng động kia vẫn đang gấp gáp như cũ.
Càng không ngừng vang vọng ở bên tai Châu Trạch.
Châu Trạch... Châu Trạch...
Châu Trạch sắp không chạy nổi.
Thân thể Từ Nhạc chết tiệt này, tố chất thân thể vẫn luôn kém cỏi như thế!
Anh cũng không biết, rốt cuộc là ai ăn cơm đã ít thì cũng thôi đi, cả ngày lại còn nằm yên trên ghế sa lon xem báo chí uống cà phê, lúc không có chuyện gì làm thậm chí ngay cả phòng đọc sách cũng lười không muốn bước ra khỏi một bước.
Chạy thẳng tới chạy thẳng tới, phía trước đã đi vào một ngõ cụt, đó là một bức tường, mà bên trái bức tường lại có một nhà vệ sinh.
Châu Trạch chậm rãi thả chậm bước chân.
Cũng giống vậy.
Tiếng xiềng xích ma sát cũng giảm bớt, hẳn là đối phương cũng đã chạy tới ngõ cụt, thả chậm bước chân đang suy tư nên đi tới nơi nào bây giờ.
Châu Trạch dang hai cánh tay nhào tới, động tác này giống hệt như một kẻ ngu si đang làm bộ như có cô gái ôm lấy mình, nhưng đây đã là phương pháp tốt nhất Châu Trạch có thể nghĩ ra được cho tới hiện tại.
Không có chút xúc cảm nào cả, cũng không có bất kỳ thứ gì, Châu Trạch quẹo vào trong nhà vệ sinh.
Hoàn cảnh trong WC của bệnh viện cũng không tệ lắm, còn có người chuyên dọn vệ sinh các thứ, mà gạch men sứ trên đất cũng mới được lau dọn.
Trong WC nhỏ này có ba phòng vệ sinh kế tiếp nhau, Châu Trạch từng bước từng bước đi tới, mở từng cửa phòng vệ sinh một, còn đưa tay cà cà ở bên trong, xem chừng trong này không có thứ gì cả.
Đáng chết.
Rốt cuộc vật kia đã chạy đi đâu rồi!
Châu Trạch đi tới trước bồn rửa mặt, mở vòi hoa sen vốc nước rửa mặt, sau đó lại thở hồng hộc.
- ĐM, ông chủ... cậu chạy vội vã như vậy chỉ là vì đi WC sao?
Lúc này lão đạo cũng vừa chạy tới cửa phòng vệ sinh, hai tay chống nạnh thở hồng hộc.
Ngay sau đó, lão đạo còn lấy ra một ít giấy đưa cho Châu Trạch: - Cần không?
Châu Trạch không trả lời, tiếp tục rửa mặt.
- Vậy bần đạo đi vệ sinh trước vậy.
Lão đạo sờ sờ đũng quần, móc ra một tấm phù giấy tạm thời dính vào chiếc gương trên bồn rửa mặt, sau đó đi tới vị trí bồn tiểu tiện, mở dây lưng quần bắt đầu xả nước.
Cũng không biết thói quen giấy lá bùa trong đũng quần của lão đã bắt đầu như thế nào, dựa theo cách nói nhạo báng của Hứa Thanh Lãng, trước đây khi lão đạo đến phòng tắm hơi đã đụng phải nữ quỷ, xíu chút nữa đã bị hút mất dương khí, mà lá bùa lão giấu trong đũng quần này chính là phòng tuyến cuối cùng, để ngừa vạn nhất.
Châu Trạch dùng quần áo lau bọt nước trên mặt, đi tới cửa phòng vệ sinh, chờ lão đạo đi vệ sinh xong.
- Rốt cuộc anh sao vậy? - Hứa Thanh Lãng đứng ở cửa hỏi.
- Tôi không biết...
Châu Trạch vừa trả lời vừa nhìn về phía phòng vệ sinh.
Bởi vì anh đã đi ra vị trí cách bồn rửa mặt và gương một khoảng.
Vì thế ảnh ngược của mình được phản chiếu trong gương cũng trở nên đầy đủ hơn.
Ngay sau đó.
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Ở trong gương đã bị lão đạo dán lá bùa lên.
Anh tinh tường nhìn thấy.
Ở vị trí hai chân mình.
Quấn quanh lấy một cái xiềng xích đã rỉ sét.
Rất dài.
Rất thô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận