Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 989: Tìm bạn trăm năm (2)

- Còn chưa.
Hứa Thanh Lãng từ phòng bếp đi ra,
- Tôi còn đang định nói với anh đây.
- Kỳ quái như vậy.
Châu Trạch lắc đầu một cái, ngày hôm qua Oanh Oanh nói lão đạo nhận một cuộc điện thoại sau đó liền vội vã ra ngoài, bận rộn đến thế nào mà cho tới bây giờ còn chưa quay về?
Châu Trạch cũng thử gọi điện thoại qua, nhận được câu trả lời là số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
- Không phải thật sự đi xem mắt đấy chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện này, Châu Trạch cũng bật cười.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Châu Trạch reo.
Là một số lạ.
- Alo, xin chào.
- Alo, xin hỏi là ngài Từ Nhạc Từ đúng không?
- Vâng, là tôi.
- Xin chào, chúng tôi là phân cục Sùng Xuyên, hiện tại ba của anh đang ở nơi này của chúng tôi.
- Tâm trạng của ông ấy hơi không chế được, chúng tôi nói chuyện cũng không phản ứng, hy vọng bản thân anh có thể tới đây một chuyến.
- Cha tôi?
Nhưng Châu Trạch lập tức nghĩ tới một người.
Hít sâu một hơi.
Ánh mắt cố ý nhìn tới cây chổi cùng đồ hốt rác để ở trong góc một chút.
Nói:
- Được, tôi lập tức tới đón người ngay.

Nửa giờ sau.
Châu Trạch tới đồn cảnh sát khu vực Sùng Xuyên.
Vốn dĩ anh tưởng rằng lão đạo lại đi tìm đại muội tử nên bị bắt.
Cảnh sát thông báo cho anh tới nộp tiền phạt dẫn người đi.
Chuyện này cũng không tính là chuyện quá lớn, dù sao đầu năm nay đạo đức bị làm ô uế rất nghiêm trọng, nhất là loại đã có tuổi như thế này, vô luận là lừa gạt hay là gì đó, đã góp phần tạo thành nét văn hóa không tốt về những người già mà còn cử xử không đúng mực.
Nhưng mà.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là.
Anh không nhìn thấy lão đạo bị còng.
Chỉ nhìn thấy lão đạo ngồi ở trong góc siết chặt quyền.
Ánh mắt đờ đẫn, vô tri vô giác.
Trong tay.
Cầm một phần của một chiếc áo len màu đỏ đã đan được một nửa.
Nếu lão đạo thật sự khóc trời đập đất ở nơi này, đoán chừng Châu Trạch thực sự sẽ đạp cho một cước.
Chửi một câu: Già mà không đứng đắn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng lão đạo như thế này.
Ông chủ Châu thật sự có chút lo lắng.
Phải biết năng lực chịu đựng trên tâm lý của lão đạo thực sự rất cường đại.
Mưa gió bảy mươi năm.
Tính lại một chút, có thể là coi là cùng Tân Trung Hoa đi hết một chặng đường rồi.
Bao nhiêu lận đận bao nhiêu gian khổ.
Cuối cùng cũng đều cắn răng mà vượt qua được.
Lúc trước không cần biết gặp phải chuyện gì, lão đạo cũng đều cười ha hả, ít nhất ở phương diện tinh thần, ông ấy vẫn luôn là một tấm gương, ừ, một tinh thần cường đại.
Nhưng bây giờ.
Lão đạo mặt đầy mờ mịt siết lấy cái áo len màu đỏ đó.
Cứ như vậy ngồi.
Ngồi.
Ngồi yên.
Giống như là một pho tượng gỗ.
Châu Trạch đi tới, ngồi chồm hổm xuống trước mặt lão đạo,
- Sao vậy?
Lão Đạo ngẩng đầu lên, nhìn Châu Trạch một chút, ánh mắt đang hết sức tập trung, sau đó theo thói quen cười cười,
- Ông chủ, anh tới rồi.
- Đi, chúng ta trở về.
Châu Trạch vừa nói vừa đỡ lão đạo lên.
Cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, nếu vào lúc bình thường, mọi người đùa giỡn như thế nào thì cứ đùa giỡn như thế, nhưng hiện tại bộ dạng lão đạo như thế này, cũng không phải là lúc nói chuyện.
Cô gái da đen đã từng tổng kết một vài điểm về tính cách của Châu Trạch.
Bạc bẽo, khó mà chủ động cho đi và tin tưởng người khác.
Nhưng đối với người mà bản thân đã nhận định, thế nhưng lại rất bao che.
Trước mắt.
Đừng nói lão đạo không giống như đã vướng vào chuyện gì đó.
Cho dù có thực sự phạm vào chuyện gì đó.
Châu Trạch cũng sẽ không nói hai lời mà trực tiếp dẫn ông ấy rời khỏi đây!
- Này, ghi chép một chút.
Một người cảnh sát gõ bàn một cái nói nói.
Châu Trạch không để ý tới, dẫn lão đạo trực tiếp đi ra ngoài.
Người cảnh sát kia cũng chỉ lắc đầu một cái, không nói gì nữa.
Chờ lên xe, Châu Trạch nổ máy.
Lão đạo đang ngồi ở vị trí phó lái bỗng nhiên nghiêng đầu qua, nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, đến Phố Đông đi.
Lão đạo, trong tay còn siết chặt cái áo len đỏ đó, không có chút nào là muốn buông ra.
- Được.
Châu Trạch gật đầu một cái, không lái xe về tiệm sách, mà là lái xe đến Phố Đông.
Phố Đông có một tòa Đại Nhuận Phát, nhưng đi vòng qua tòa Đại Nhuận Phát này, lái đi thêm một đoạn, chính là một cái chợ rau nhỏ, có 1 con phố nhỏ. (Đại Nhuận Phát: RT-Mart, 1 chuỗi siêu thị lớn của Đài Loan)
Trên mặt đường, có mở mấy căn tiệm chăm sóc móng chân và tiệm làm tóc.
Không đợi lão đạo chỉ đường, Châu Trạch từ từ lái vào, đồng thời quan sát.
Ánh mắt của lão đạo nhìn chăm chú vào một căn tiệm nhỏ có tên “Thấm Túc Viên”.
Châu Trạch ngừng xe.
Lão đạo đẩy cửa xe ra, đi xuống, hít sâu một hơi.
Tuy nói ông chủ Châu rất khó hiểu, đến tìm đại muội tử mà nói, cần sắc mặt nặng nề như vậy sao?
Đàn ông thông thường đến loại địa phương như thế này không phải đều là nhún nhảy “đây là cảm giác được bay” sao?
Lão Đạo thở dài, đi qua đường, đi về phía bên kia, Châu Trạch đi theo sau, trạng thái tinh thần lúc này của lão đạo khiến Châu Trạch có chút không chắc.
Đẩy mở cửa tiệm ra.
Trong tiệm có một người phụ nữ trung niên đang ngồi xem TV, nhìn thấy có khách tới, vội vàng đứng dậy nói:
- Xin lỗi, hôm nay trong tiệm chỉ có một mình tôi, hiện tại chúng tôi chỉ làm ăn chân chính.
Ý tứ của những lời này là.
Có thể lúc trước chúng tôi làm những việc không đưa ra ánh sáng được.
Một tầng ý nghĩa khác chính là.
Ngài đưa thêm tiền cũng có thể làm những việc không chân chính.
- Đại muội tử, tôi đến đây chỉ để nhìn qua một chút, tôi là bạn của Phương Hạnh.
Sau khi người phụ nữ trung niên nghe thấy hai chữ “Phương Hạnh”, sắc mặt thay đổi một chút, nói:
- Ha ha, được rồi, không việc gì, ngài đi xem đi, tôi ở cửa hàng cách vách, bà chủ vẫn còn ở trong đồn cảnh sát đấy, gọi tôi đến trông tiệm.
Lão đạo gật đầu một cái:
- Cám ơn.
- Ngài khách khí cái gì nha, đi ra khỏi nhà, có một người bạn thật tâm thật ý, so với thứ gì cũng đều tốt hơn.
Người phụ nữ trung niên nhìn lão đạo, có chút thổn thức, sau đó ánh mắt của bà ta rơi vào trên người Châu Trạch, người đang đi sau lưng lão đạo, nói:
- Em trai, rửa chân không?
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận