Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 574: Đát Kỷ!

Nơi cửa bệnh viện, ông chủ quầy bán quà vặt bị người đánh, còn đánh gãy một chân.
Cảnh sát cũng tới.
Hơn nữa còn tới trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Ba cảnh sát.
Hướng về phía một bé trai mặc bộ đồ trẻ em hơi rộng, nơi ngực còn có hình "doremon bướng bỉnh".
Từ hình vẽ có thể thấy bộ quần áo này đất tới cỡ nào, mà dường như công ty kia cũng đã đi đời, lần trước khi Châu Trạch nhìn thấy tin tức về Doremon là tin nhân viên công ty này treo băng rôn đòi trả lương bên ngoài cửa công ty.
Cảnh sát đối mặt với một đứa bé.
Châu Trạch có thể tinh tường nhìn thấy, khóe miệng một cảnh sát trong số đó có chút cứng ngắc.
Căn cứ khẩu cung.
Ông chủ quầy bán quà vặt nói có một đứa bé năm sáu tuổi chạy đến tiệm, bắt ông ta lại, sau đó cúi người xuống cầm lấy chân ông ta, chính ông ta bị đứa bé này nhấc lên cao, xoay hai vòng rồi ném đi.
Sau đó đứa bé này lại giơ chân ra đạp gãy một chân của ông ta.
Cuối cùng vỗ vỗ tay.
Rời khỏi.
Lúc đó, người chứng kiến chỉ có người bị hại là ông chủ quầy bán quà vặt, ngay cả camera cũng không có.
Người bị hại nói bé trai này mới mua phải thuốc lá giả từ trong tiệm của mình, cho nên mới có ý định trả thù!
Cảnh sát cảm thấy dường như đầu óc người báo án có vấn đề, bởi vì đứa bé đáng yêu ngốc nghếch trước mặt nhìn thế nào cũng thấy không giống kẻ hung đồ.
Chớ nói chi tới chuyện túm lấy chân một người trưởng thành nhấc lên, quay vài vòng sau đó ném đi.
Hết lần này tới lần khác, lúc lấy lời khai trong bệnh viện, ông chủ quầy bán quà vặt kiên trì nói mình không nói xạo, cũng không khoa trương!
Không khoa trương.
Lẽ nào đứa nhỏ này là cương thi hay sao?
Xem phim Lâm Chính Anh nhiều quá rồi đúng không?
Luật sư An lấy giấy chứng nhận của mình ra, đồng thời còn đưa danh thiếp tới, chấm dứt chuyện này.
Đối với sở cảnh sát, luật sư, hơn nữa còn là luật sư có văn phòng luật sư, nếu không phải trường hợp cần thiết, tốt nhất là không nên trêu chọc, hơn nữa theo người báo án thuật lại, chuyện này thật sự quá thần kỳ!
Cảnh sát đi rồi.
Oanh Oanh lấy canh gà ra.
Châu Trạch và luật sư An dựa chung một chỗ uống canh gà.
Oanh Oanh đứng bên cạnh cầm chén hầu hạ Châu Trạch.
Bé trai lại ngồi trên ghế gần cửa sổ phòng bệnh.
Cậu ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là phương hướng cô ấy rời đi.
Đối với tư thái "tình thánh" của cậu bé này, Châu Trạch đã chết lặng, mặc kệ cậu ta đi thôi.
Ăn cơm xong, Châu Trạch để Oanh Oanh đi làm thủ tục xuất viện, ngày mai bọn họ sẽ xuất viện.
Ở lại bệnh viện một thời gian rồi, cũng nên về nhà.
Buổi tối An bù nhìn rời khỏi phòng bệnh, đi tìm vị chủ nhiệm "tính tình hợp nhau" kia chào tạm biệt, chờ khi anh ta trở về, trên mặt còn có một chút phiền muộn. Dùng lời của luật sư An đến nói, vị chủ nhiệm kia là người cảm tính, nói chuyện phiếm với cô ta không phiền muộn, rất thả lỏng.
Ngay từ đầu mọi người còn có thể củi khô gặp lửa, nhưng trò chuyện một hồi anh ta chợt phát hiện, dường như quan hệ đơn thuần càng khiến anh ta hưởng thụ hơn, cũng không tiếp tục công việc giao phối tạo giống.
Quá tục.
Đối với chuyện này, phản ứng của Châu Trạch là tăng âm lượng TV.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đợi tới sáng ngày tiếp theo, mọi người ra khỏi bệnh viện, Châu Trạch ngồi xuống, phát hiện cho dù anh có cố thế nào cũng không thể khởi động xe được.
Có lẽ là vì lần trước khi lái vào bệnh viện đã dừng xe quá vội vàng, hoặc chưa tắt đèn xe, dầu vẫn hoạt động, nhưng bình điện hết pin, không cách nào khởi động xe được.
Châu Trạch để Oanh Oanh tới tiệm sửa chữa gần nhất mượn một bình điện trở về, mở mũi xe ra, thêm chút điện, chờ sau khi khởi động xe được rồi lại để Oanh Oanh trả bình điện lại.
Cứ như vậy.
Rốt cục bốn người cũng lên đường trở về nhà.
Châu Trạch và luật sư An tốn một ngày mới có thể lái xe về tới, bởi vì thân thể hai người đều có chút hư nhược, cho nên bọn họ thay phiên nhau lái xe.
Khi Châu Trạch lái xe.
Luật sư An liền ngồi ở phía sau, dựa vào bé trai ngủ trưa.
Khi luật sư An lái xe, Châu Trạch lại nằm trên đùi Oanh Oanh nghỉ ngơi.
Khi đến phòng đọc sách, đã bảy giờ tối.
Xe mới vừa dừng lại.
Vừa vặn nhìn thấy lão đạo đang cầm một xấp giấy photo bước ra từ phòng đọc sách. Lão đang chuẩn bị khóa cửa, thấy ông chủ trở lại, lão lập tức dừng động tác khóa cửa.
Hỏi lão ta định đi đâu.
Lão ta nói mấy đứa bé trong núi thiếu sách bài tập nên viết thư cho lão, lão phải nhanh chóng đi in một chút bài tập gửi cho bọn nhỏ.
- Thằng cha này đầu óc ngập nước rồi sao? Phí photocopy cộng thêm phí chuyển phát nhanh, còn không bằng trực tiếp mua sách có sẵn... ... Ahhh.
- Tôi nói này ông chủ, không phải là... ...
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Lắc lắc đầu nói:
- Không thể nào đâu.
Bộ dáng kia.
Cũng quá giật.
Ông chủ trở lại rồi, nhưng phòng sách không có nghi thức hoan nghênh gì.
Kỳ quái nhất chính là ngay cả người nấu cơm cũng không có nhà. Mọi người vốn muốn về nhà để ăn một bữa thật ngon...
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lão Hứa, lão Hứa nói cậu ta ở sát vách, còn nói Deadpool cõng thiếu nữ đen đi ra ngoài tìm đất và tìm phân.
Châu Trạch ra bên ngoài đi vài bước.
Từ bố cục đến nói.
Bên trái phòng đọc sách là tiệm thuốc, đây cũng có thể tính là sản nghiệp của Châu Trạch, bên phải phòng đọc sách là một tiệm bán trang phục, chỉ có điều nó đã đổi chủ hai lần, mấy năm nay, việc kinh doanh trang phục thực thể không dễ làm, tiền thuê mặt bằng ở đây lại cao.
Luật sư An và Châu Trạch cùng đi ra ngoài, nhìn về phía sát vách, có chút khoa trương nói:
- Anh đề nghị?
Châu Trạch lắc đầu.
- Cũng đúng, bao cả gian sát vách, lại đả thông để trồng rau, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất khoa trương.
- Là đề nghị của anh.
Châu Trạch bỗng mở miệng nói.
- Cái gì? - Luật sư An sửng sốt một chút.
- Không phải anh nói đợi sau khi trở về lại tìm một mảnh đất thích hợp an toàn cho thiếu nữ đen, để cô ta trồng hoa bỉ ngạn giúp chúng ta sao? Tôi đã tìm giúp anh.
- Chờ chút, ông chủ, ông chủ chờ chút. - Luật sư An đưa tay chỉ mũi mình, nói: - Tiền là tôi trả?
- Đúng vậy.
- Ông chủ, này... ...
- Hẳn là anh có đủ tiền.
- Thế nhưng, này... ...
- Thứ trồng ra được anh cũng cần ăn, thật ra, nếu muốn trồng, khẳng định phải trồng ngay dưới mí mắt chúng ta, nếu không chẳng ai rảnh rỗi mỗi ngày đi nhìn chằm chằm nó.
- Ông chủ, ông chủ tới vùng địa giới thương nghiệp tấc đất tấc vàng này để thuê nhà, mở phòng đọc sách đã rất nổi danh.
- Tôi lại thuê một tiệm ở sát vách, chẳng mở cửa kinh doanh gì chỉ trồng rau, há chẳng phải so với anh, tôi còn... ...
- Tôi đã hỏi rồi, hoa bỉ ngạn không cần ánh sáng.
- Chậc... - Luật sư An do dự một chút, vẫn gật đầu, xem như đáp ứng.
Tiền, anh ta có, làm luật sư khiến anh ta kiếm được rất nhiều tiền.
Đương nhiên.
Đám người có chứng chỉ luật sư lập dị thích đưa ra những phát ngôn kinh người trên Weibo, đa số đều rất nghèo khổ.
Nếu Châu Trạch đã yêu cầu, luật sư An cũng đành phải đồng ý.
Kiếm tiền không phải là vì để cuộc sống của mình có thể thoải mái hơn một chút sao? Dường như không có gì càng quan trọng hơn so với việc giải quyết vấn đề ăn cơm.
- Chẳng qua, tại sao lão Hứa còn phải đàm phán? Như vậy đi, để tôi đi xem.
- Đi, ông chủ đi đi, tôi đi pha một ly cà phê uống, đã rất lâu rồi không uống nó, thật sự nhớ tới phát điên.
Nhìn bóng lưng luật sư An vui vẻ vô cùng.
Châu Trạch rất muốn nhắc nhở anh ta, nếu như anh ta tiếp tục uống cà phê này, vậy ngày anh ta bị sỏi thận không còn xa nữa.
Nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn không nói.
Này giống như đám người hút thuốc lá, có mấy người không biết "hút thuốc có hại cho sức khỏe"?
Châu Trạch đi tới sát vách, tiệm bán quần áo còn đang mở nhưng không có người khách nào, Châu Trạch đi vào lượn một vòng, không tìm được Hứa Thanh Lãng.
Hỏi bọn họ có trông thấy một người đàn ông rất xinh đẹp tới đây không.
Nhân viên cửa hàng lập tức có ấn tượng, các cô ấy nói ông chủ và cậu ta cùng với một ông chủ cũng muốn thuê mặt bằng khác ra ngoài rồi.
Lão Hứa lừa mình?
Vấn đề là ở cách vách.
Thế mà cậu ta còn lừa mình?
Là vì cậu ta cảm thấy cho dù chỉ là một khoảng cách ngắn, mình cũng sẽ lười chạy tới phân rõ thật giả?
Lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút, cuối cùng Châu Trạch không tiếp tục gọi điện thoại.
Trùng hợp.
Trên đường cái đối diện, nơi cửa quán cà phê Internet.
Cừ Minh Minh và Cừ Chân Chân đang đứng ở đàng kia.
Dường như xe của Cừ Minh Minh đã bị gì đó, hai anh em ở đây trông xe.
- Tôi không muốn ngủ chung với anh ta.
Không biết từ lúc nào, bé trai đã xuất hiện sau lưng Châu Trạch.
- Lần sau khi đi bộ cậu nhớ dùng thêm chút sức, phải có chút tiếng động, đừng bỗng nhiên xuất hiện dọa người.
Châu Trạch bất mãn nói.
Bé trai gật đầu, sau đó lại tới gần Châu Trạch thêm vài bước.
Một bước một dấu chân.
Lún xuống dưới.
- ... ... - Châu Trạch.
- Quên đi, vẫn nên bình thường một chút, tùy cậu.
Bé trai lại gật đầu một cái.
- Tạm thời cậu ngủ với anh ta, anh ta nhất định đòi ngủ với cậu.
Đương nhiên Châu Trạch biết bé trai đang nói gì, hiện tại luật sư An nhìn bé trai hệt như nhìn thấy bảo bối.
- Để tôi ngủ với anh ta cũng được, nhưng tôi muốn gặp cô ấy.
Bé trai nói.
- Hiện tại cô ấy không phải cô ấy, chỉ là đứa bé có tuổi tác không lớn hơn cậu bao nhiêu.
- Im lặng không nói, đứng xa xa liếc mắt nhìn đã tốt rồi, tôi sẽ đợi cô ấy tỉnh lại.
Bé trai bướng bỉnh nói.
- Vậy tối nay cậu nói chuyện với người ngủ cùng cậu đi, để anh ta dẫn cậu đi nhìn cô ấy, nếu không cậu không ngủ với anh ta nữa.
Hai mắt bé trai sáng ngời.
Anh ta cảm thấy lời của Châu Trạch nói rất có đạo lý.
- Trở lại rồi?
Lúc này.
Anh em Cừ Minh Minh ở đối diện cũng nhìn thấy Châu Trạch đứng bên lề đường.
Châu Trạch cười cười lên tiếng chào.
Cừ Chân Chân đi tới, đưa tay sờ sờ mặt bé trai, nói: - Đứa bé này thật đáng yêu.
Bé trai giữ im lặng.
Châu Trạch nhớ kỹ trước đây Cừ Chân Chân đã từng bị Oanh Oanh dọa sợ.
Nếu cô ấy biết người mình vừa động vào là cương thi còn kinh khủng hơn cả Oanh Oanh...
- Nghe nói anh bị thương, tối nay tôi sẽ hầm cách thủy một nồi dược thiện cho anh, bổ khí huyết. - Bạn học Minh Minh rất nhiệt tình.
Thật ra mấy ngày qua, anh ta vẫn muốn chữa trị quan hệ với phòng đọc sách, nhất là sau khi khắc phục sợ hãi lúc đầu, loại khát vọng chữa trị quan hệ này càng thêm mãnh liệt.
Châu Trạch gật đầu đồng ý.
Dù sao thì đêm nay cũng không ai nấu cơm.
Không đúng.
Đầu bếp nữ nhà mình đâu?
Nói tới đầu bếp nữ, đầu bếp nữ đã đến.
Trong góc rẽ ở đường cái phía trước, có hai người một nam một nữ đi tới.
Nam, Châu Trạch liếc mắt đã nhìn ra, là Hứa Thanh Lãng.
Nữ thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, chắc cũng ba mươi ấy nhỉ?
Lão Hứa yêu rồi?
- Anh cảm thấy mất mát.
Bé trai mở miệng nói.
- Câm miệng.
- Anh thật sự cảm thấy mất mát.
- Phạt cậu một tuần lễ không cho phép gặp cô ấy.
Bé trai ngậm miệng.
Dường như lực chú ý của Lão Hứa đã hoàn toàn bị người phụ nữ bên cạnh hấp dẫn lấy, cậu ta không phát hiện người quen còn đang đứng trước cửa phòng đọc sách phía trước.
Chờ khi tới gần rồi.
Ánh mắt Châu Trạch bỗng nhiên ngưng lại.
Người phụ nữ kia.
Anh thấy rõ hình dạng của cô ấy.
Một dáng dấp rất quen thuộc, có bảy phần giống!
- Đát Kỷ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận