Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1665: Tự như dáng vẻ của bánh bao (2)

- Chỉ là ngại quá, thiếu chút nữa đã cuốn cả anh vào rồi, anh trai à, tôi còn gọi anh là anh trai đấy, mặc dù theo vai vế, tôi nên gọi anh là ông lớn.
- Nhưng đoán chừng anh cũng không thích nghe loại xưng hô “ông lớn” này.
- Anh trai, tôi cũng từng nghe chuyện xưa của anh mà trưởng thành, đặt ở hiện tại, dùng một câu để nói, chính tôi đây cũng là fan của anh đấy, fan boy, đúng đúng, là fanboy.
- Nhưng anh trai à, anh năm đó đúng thật là quá không chú trọng rồi.
- Nếu như lúc trước anh không ngăn cản, nếu ngày hôm nay địa ngục phải đổi, thì cứ thay đổi sớm một chút đi.
- Nếu như thay đổi từ lúc đó.
- Vậy thì hiện tại chúng ta cũng không khó chịu như vậy rồi?
- Ngược lại sớm muộn cũng là một đao, còn không bằng dứt khoát làm sớm một chút.
- Còn anh trai anh thì sao, cũng sẽ không mất đi.
- Ha.
- Nói không chừng, sau đó lúc lão tổ tông nhà tôi ra đời, còn có thể tìm anh trai anh đấu một một trận đấy.
- À, cũng đúng.
- Nếu như lão gia tử bị anh trai anh một tát đập chết.
- Hình như cũng không có tôi rồi?
Đời cuối cùng híp mắt một cái, lắc đầu một cái:
- Chuyện này quá phức tạp, không giải thích được.
- Ha ha, nhắc tới Bồ tát, còn chưa phải điều tôi lo lắng nhất, tuy nói tôi vẫn cho bản thân là một người thông minh, nhưng những kẻ không quá ngu xuẩn thật ra vẫn không ít.
- Nếu thật sự muốn chém hết từng người một.
- Thanh Hiên Viên kiếm kia, trước khi chém tới chúng ta, ít nhất cũng phải thấy máu bảy tám lần trước rồi chứ?
- Chúng ta cũng đã lung tung thành dáng vẻ này rồi, xếp hàng lấy số lên pháp trường như thế này cũng không tới lượt chúng ta xếp hàng đầu tiên đâu đúng không?
- Mấy tên khốn nạn kia, cũng không phải đều giống như Vượng Tài hết cả, có thể làm đến được bước kia, bước kia, cho dù đặt ở trước mặt chúng ta, tôi cũng lười đi.
- Chính mình cũng không còn là mình nữa, vậy như thế vẫn còn là sống sao?
- Nhưng hết lần này tới lần khác, những người đó không tính là ngu xuẩn, nhưng cũng không tính là đặc biệt thông minh, không thể đảm bảo được chuyện cuối cùng bọn họ có bị ép thành chó cùng đường quay lại cắn.
- Cho nên nha, vẫn phải cẩn thận một chút.
- Cuộc sống gia đình tạm ổn, tuy sống thanh đạm nhưng tóm lại cũng là bình yên.
- Ra đi trong nhàn hạ, bình yên trở về, có miếng thịt có cái bánh, cũng là đủ rồi.
- Có thể thực sự chờ đến ngày đó.
- Lúc một đao hạ xuống.
- Tôi sẽ nhìn thật cẩn thận.
- Xem thử bản thân có thể tránh thoát được một đao này hay không!
Sau khi đời cuối cùng nói xong.
Còn theo bản năng đặt tay trái ở vị trí đũng quần của mình.
Nhéo một cái.
Ngay sau đó làm bộ như tỉnh rụi đặt ngón tay ở trước chóp mũi của mình ngửi một cái.
Được rồi.
Tìm được cảm giác quen thuộc rồi.
Chẳng qua là.
Cũng không quá phá hủy hình tượng.
Dù sao nữ thần cũng phải cần đi ị, nam thần lúc đi tiểu cũng cần đưa tay đỡ.
99% nam sinh đều đã từng giả vờ làm qua động tác tương tự trong lúc lơ đãng ở nơi công cộng.
Dù sao có lúc họng súng bị kẹt thì thật sự không thoải mái.
- Anh trai, ngài ăn đi, ăn một miếng, yên tâm, trước khi làm đồ ăn, tôi đã rửa tay rồi, hơn nữa, tôi đây hư hư thực thực, thực thực hư hư, cũng không thấy có cái gì gọi là sạch sẽ hay không sạch sẽ cả.
Đời cuối cùng đưa tay chỉ phần thịt cùng với bánh bao không nhân đặt ở trước mặt Châu Trạch.
Ông chủ Châu theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Thịt này.
Thực sự rất thơm.
Cộng thêm việc.
Đây là thứ mà Phủ Quân tự mình xuống bếp làm.
Cho dù đây là một giấc mộng, nhưng ít ra mùi vị không giả được đi.
Châu Trạch cầm đũa lên.
Trong lúc chuẩn bị cầm đũa lên.
Đột nhiên.
Luồng sức mạnh lúc trước vẫn luôn không hề có động tĩnh trong cơ thể lại bắt đầu khôi phục.
Thừa dịp bản thân anh có chút không chú ý.
Trực tiếp khống chế được thân thể của anh.
- Tôi đệt!
Trận biến cố này khiến cho Châu Trạch có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Thì ra là lúc nghe người ta nói nhảm trước đó, anh lười nghe, cho nên ẩn nấp không ra ngoài để cho tôi bị đối phương lảm nhảm đúng không.
Đến lúc thực sự sắp ăn.
Anh lại đi ra ngoài cướp thân thể?
- Thiết hàm hàm, anh đừng có quá đáng như vậy!
Châu Trạch gọi ở trong lòng.
Nếu như là món ăn tầm thường, thật sự muốn nhường thì cũng nhường rồi đi.
Nhưng trời mới biết lần sau có thể nằm mơ được giấc mộng tương tự là lúc nào.
Hơn nữa lỡ như người ta đổi thành đánh đàn hoặc là thổi tiêu chứ không nấu ăn nữa thì sao đây?
Nhưng mà.
Doanh câu lại không thèm nhìn đến sự phản kháng của Châu Trạch.
Sau khi khống chế được cơ thể.
Trước tiên bưng chén lên.
Nhấp một miếng.
- Rượu… ngon…
Đời cuối cùng cười “ha ha” một tiếng, vén tay áo của mình lên, để lộ ra một vết sẹo mới ở bên trong, trên mặt vẫn còn sót lại vết máu.
- Biết là miệng của anh trai anh rất kén chọn.
- Thịt… ngon…
Đời cuối cùng xé phần áo ở trước ngực của mình, vị trí ngực trái lại là một vết sẹo máu me dầm dề.
Tay của Doanh câu, đặt ở trên bánh bao không nhân.
- Bánh… ngon…
Đời cuối cùng cười không nói.
Bên dưới đình hóng mát.
Đỉnh núi sừng sững.
Vị trí sườn núi của núi Thái Sơn.
Thiếu đi mấy phần.
Tựa như là dáng vẻ của bánh bao.

Rượu có cho thêm máu của Phủ Quân vào, đồ ăn làm từ thịt của Phủ Quân.
Bánh bao không nhân được cắt ra từ Thái Sơn hùng vĩ.
Doanh câu ăn coi như hài lòng.
Ông chủ Châu bên trong cơ thể gần như là nhìn đến ngây người.
Phản ứng đầu tiên là buồn nôn…
Dù sao, bất luận là xuất phát từ một người mắc bệnh sạch sẽ mức độ sâu hay là từ bản năng nghề nghiệp của một người bác sĩ.
Đây cũng gần như đều là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Về phần đây là thịt của ai máu của ai.
Phần thịt này quý giá đến bao nhiêu, khó có được biết như thế nào, hay nó tượng trưng cho ý nghĩa gì.
Đây thật sự không phải là vấn đề mà ông chủ Châu sẽ lo lắng.
Nhìn Doanh câu ăn thoải mái như vậy.
Châu Trạch thật sự cảm thấy sau này mình phải tìm cơ hội nói chuyện với Thiết hàm hàm một chút.
Thời Thượng cổ không có mấy thứ bệnh tật kinh khủng mà điển hình là HIV kia, anh ăn lung tung một chút cũng không có chuyện gì, nhưng thời đại hiện tại đã không giống vậy nữa, anh mà còn ăn lung tung như vậy nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận